Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 961: Hoa Đào Tứ Quan (1)



Lục Tâm Đồng nhìn thấy Huyễn Ảnh Thanh Vũ của Lục Thiếu Du cũng vô cùng kinh ngạc, ước ao không ngừng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua. Trong lúc tu luyện thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng. Lục Thiếu Du cũng không cảm thấy buồn chán. Tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng và Huyễn Ảnh Thanh Dực cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được. Chỉ là cũng không phải quá khó khăn, chỉ cần thời gian mà thôi.

Coi như là tu luyện Linh Ba Thiên Hồn Lãng lúc này đối với Lục Thiếu Du mà nói, cũng không có độ khó khi tu luyện quá lớn, hoàn toàn chỉ cần thời gian luyện tập.

Hai mươi ngày sau, tại một đình viện tinh xảo trong đám kiến trúc liên miên, Lữ Chính Cường đặt tay vào một ngọc giản, sắc mặt biến hóa bất định. Một lát sau không nhịn được mà cười ha hả.

Lữ Tiểu Linh nhẹ nhàng đi tới. Hôm nay nàng mặc một bộ cung trang, bên trên còn một chiếc áo choàng, đường cong linh lung lồi lõm hiển hiện, đồng thời lại có thêm vài phần quyến rũ, ưu nhã.

Mà lúc này Lữ Tiểu Linh đang ỷ ôi bên người một phụ nhân. Phụ nhân này mặc một bộ y phục hồng nhạt, lộ ra đường cong quyến rũ. Làn da trắng nõn, mái tóc dài buộc lại phía sau đầu. Vài lọn tóc đen rũ xuống trước ngực, dáng đi ung dung ôn nhu, khuôn mặt khẽ mỉm cười thế nhưng trong lúc vô hình lại tỏa ra uy áp.

Lữ Chính Cường mỉm cười, thu hồi ngọc giản rồi nói.

Nghe thấy có tin tức tốt, Lữ Tiểu Linh lập tức có chút hứng thú, hai tay lập tức chuyển sang người Lữ Chính Cường lay lay rồi hỏi.

Phụ nhân này mỉm cười, chậm rãi đi tới một cái ghế trong đình viện rồi nói.

Lữ Tiểu Linh lập tức làm nũng.

Lữ Chính Cường mỉm cười rồi nói với Lữ Tiểu Linh.

Lữ Tiểu Linh tức thì há hốc mồm, dường như có chút ngoài ý muốn.

Lữ Chính Cường nói.

Vui vẻ qua đi, Lữ Tiểu Linh lập tức chu miệng, thế nhưng trên mặt không dấu được vẻ mừng rỡ.

Lữ Chính Cường giả vờ nói.

Lữ Tiểu Linh dậm chân, hai mắt nhìn về phía Lữ Chính Cường.

Phụ nhân mỉm cười nói với Lữ Chính Cường:

Lữ Chính Cường nói với phụ nhân.

Sắc mặt mỹ phụ này hơi đổi, lập tức nghiêm túc nói.

Lữ Chính Cường nhìn về phía Lữ Tiểu Linh rồi khẽ mỉm cười nói với phụ nhân này. Thế nhưng còn chưa nói xong đã bị phụ nhân cắt lời.

Phụ nhân này nói.

Khuôn mặt Lữ Tiểu Linh biến đổi nhanh chóng kéo tay phụ nhân, bắt đầu làm nũng.

Phụ nhân nhíu mày nói với Lữ Tiểu Linh.

Lữ Tiểu Linh vội vã nói.

Phụ nhân nhướng mày nói.

Lữ Chính Cường mở miệng, thế nhưng lại lập tức bị ngắt lời.

Phụ nhân này nói.

Lữ Chính Cường bất đắc dĩ nhìn nữ nhi bảo bối của mình rồi nhún vai cười khổ. Chuyện này hắn cũng không có biện pháp, ai bảo chuyện này hắn không làm chủ được cơ chứ.

Lữ Tiểu Linh chu miệng, vẻ mặt không vui, thậm chí là có chút ủy khuất nói:

Nhìn Lữ Tiểu Linh, phụ nhân khẽ thở dài nói.

Nghe phụ nhân nói vậy, Lữ Tiểu Linh lập tức vui mừng hỏi.

Phụ nhân nói.

Lữ Tiểu Linh cả kinh nói.

Phụ nhân mỉm cười nói.

Lữ Chính Cường ngạc nhiên, chuyện này hắn cũng không biết.

Phụ nhân nói.

Lữ Tiểu Linh dậm chân nói.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License