La Lan thị lộ vẻ lo lắng, liên hệ mẫu tử vô hình làm bà càng thêm sốt ruột.
Lục Trung dìu La Lan thị ngồi lên ghế.
La Lan thị nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên trong không gian lôi đình không ngừng đánh xuống, dựa theo một loại quy luật huyền ảo, vẫn luôn lặp đi lặp lại một động tác.
Lục Thiếu Du tỉnh lại, nghiêm khắc mà nói hắn còn chưa tỉnh, nhưng ý thức đã khôi phục, bởi vì lúc này hắn đã hoàn toàn không còn thân thể, chỉ có ý thức linh hồn bắt đầu thanh tỉnh.
Lục Thiếu Du vừa tỉnh táo lại, nhất thời cảm giác trong đầu đau đớn cực độ, là loại đau đớn xâm nhập linh hồn, sau một lát hắn muốn mở mắt, lúc này mới phát hiện mình đã không còn nhìn thấy, bốn phía đều là u tối, tựa như hỗn độn, mình rơi vào trạng thái như thế giới mới sinh ra.
Một loạt nghi vấn hiện lên trong đầu hắn, Lục Thiếu Du chỉ nhớ được trên trăm đạo lôi đình đánh xuống, tận mắt chứng kiến thân thể mình nổ thành một đoàn thịt nát, máu tươi tuôn tràn, hẳn đã phải chết không nghi ngờ.
Giờ phút này Lục Thiếu Du nghĩ thầm, chẳng lẽ mình còn chưa chết mà lại tiếp tục xuyên qua?
Sau một lát hắn chợt phát hiện linh hồn lực của mình vẫn còn, trong lòng vừa vui mừng lập tức thi triển linh hồn lực quan sát, sau một lát hắn hoàn toàn kinh ngạc, hết thảy trong không gian hắn đều hiểu như lòng bàn tay, võ đan, hồn đan, thân thể lại hoàn toàn tách biệt ra, điều này thật sự quỷ dị, quỷ dị làm người không thể tưởng tượng nổi, mà loại trạng thái này hắn vẫn còn chưa chết, còn có tiểu Long đang được mai rùa bảo hộ lơ lửng cách đó không xa.
Lục Thiếu Du thật sự kinh hãi, mình có tu vi linh suất cửu trọng, linh hồn ly thể hẳn phải chết chắc, nhưng bây giờ chia lìa với hồn đan lại không gặp phải sự tình gì.
Xuy!
Lục Thiếu Du có thể cảm giác được lôi đình vẫn tiếp tục đánh xuống, mà Huyết Lục, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, kim sắc tiểu đao đang bảo hộ hồn đan, võ đan thậm chí linh ngọc sàng cũng đang che chở đoàn thịt nát của mình.
Ngay lúc Lục Thiếu Du còn đang kinh hãi, thất thần luống cuống, một thanh âm già nua truyền tới.
Đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, hắn nhận ra thanh âm linh hồn thể từng cứu mình vài lần, mà thanh âm này ngày trước hình như hắn từng nghe qua, giờ phút này hắn không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng linh hồn trao đổi.
Vừa dứt lời, trên linh ngọc sàng hiện lên huỳnh quang, ngay lập tức một thân ảnh hư ảo xuất hiện.
Lục Thiếu Du chấn kinh, linh hồn thể kia không phải ai khác mà chính là Thánh Thủ linh tôn, tuy trước kia hắn nhìn thấy là hài cốt Thánh Thủ linh tôn, nhưng lần này nhìn thấy là linh hồn thể, hắn vẫn đoán được đây là sư phụ của mình.
Lục Thiếu Du kinh hãi hỏi, vô cùng khiếp sợ, nhưng lại vui mừng, tuy hắn tiếp xúc sư phụ thời gian không nhiều, nhưng đây là vị sư phụ đầu tiên của hắn, có được Thiên Linh Lục nên hắn mới có được nhiều thủ đoạn, tuy sư phụ chưa dạy mình nhưng những kiến thức trên Thiên Linh Lục mãi tới bây giờ mình vẫn chưa học xong đâu.
Thánh Thủ linh tôn trừng mắt nói.
Lục Thiếu Du cười, lập tức nói:
Thánh Thủ linh tôn nói.
Lục Thiếu Du uể oải nói.
Thanh âm Thánh Thủ linh tôn có chút mỏng manh nói:
Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ bộ dáng mình hiện tại thê thảm như vậy mà không có chuyện gì sao, họa phúc đi cùng, mình chỉ có họa, còn chưa thấy phúc đâu.
Thánh Thủ linh tôn nói.
Lục Thiếu Du vội vàng hỏi.
Thánh Thủ linh tôn nói.
Lục Thiếu Du chưa từng nghe nói qua người này, trong lòng cũng thoải mái, người của mấy ngàn năm trước hẳn cùng thế hệ với sư phụ, đương nhiên hắn chưa nghe nói qua.
Thánh Thủ linh tôn nói.
Trong lòng Lục Thiếu Du cực kỳ kinh ngạc, Huyền Thiên yêu tôn dám đối kháng bốn đại sơn môn, không nói tới thực lực cũng đã xem như anh hùng hào kiệt.
Thánh Thủ linh tôn khẽ thở dài, trong mắt như hồi tưởng vị kiêu hùng danh chấn thiên hạ ngày trước, nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License