Điều này khiến cho Lục Thiếu Du vui mừng không ngớt. Bằng tốc độ tu luyện hiện tại, sợ rằng ba loại vũ kỹ Địa cấp sơ giai này rất nhanh sẽ có một chút thành tựu.
Trong lúc tu luyện, Lục Thiếu Du cũng chậm rãi phát hiện ra. Theo tu vi đề cao, sự khống chế của hắn đối với năng lượng thuộc tính càng cao, cũng vì như vậy cho nên trong lúc tu luyện vũ kỹ Địa cấp càng thêm thuận lợi.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, tu vi bản thân và lĩnh ngộ xem ra có hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như lĩnh ngộ chưa đủ thì không có cách nào đột phá. Tu vi không thể đột phá thì lĩnh ngộ sẽ gặp phải không ít hạn chế.
Nói chung tu vi và lĩnh ngộ hỗ trợ lẫn nhau, đối với lĩnh ngộ, hiện tại Lục Thiếu Du chỉ biết, lĩnh ngộ càng mạnh thì tu luyện vũ kỹ càng dễ. Trong lúc đột phá cũng không có bao nhiêu cản trở. Về phần những thứ khác Lục Thiếu Du cũng không nghe ai giảng giải qua. Thế nhưng trong lúc mơ hồ Lục Thiếu Du có thể tự cảm giác được, sau khi lĩnh ngộ tới tận cùng, tuyệt đối có tác dụng lớn.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du tiếp tục tu luyện vũ kỹ. Đối với việc tu luyện vũ kỹ, Lục Thiếu Du cực kỳ chú ý, không dám qua loa, một khi chưa tới mức hắn thỏa mãn thì sẽ không tùy tiện thi triển. Bằng không sẽ tạo cho người khác cơ hội. Trong lúc giao thủ, bất luận một sai lầm nào cũng sẽ tạo thành một hậu quả nghiêm trọng. Nếu như thực lực hai người không kém nhau bao nhiêu thì người sai lầm kia sẽ trả giá bằng tính mạng của mình.
Lục Thiếu Du chìm đắm trong tu luyện vũ kỹ, thời gian lần nữa trôi qua.
…
Trong một ngọn núi lúc này có hơn chục đạo thân ảnh cực kỳ bối rối, ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía một thanh niên mặc y phục màu trắng. Mà thanh niên mặc y phục màu trắng kia toàn thân màu đen, vô cùng tương phản với y phục trên người.
Trong mắt thanh niên kia hiện lên sự kinh hãi. Hắn thân là Linh Suất cửu trọng, vốn tưởng rằng mình có thể giải độc, thế nhưng không ngờ độc tính hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn. Căn bản không thể giải được. Độc tính giống như là tay với chân, căn bản không thể bị bài trừ ra ngoài cơ thể, càng động vào càng nghiêm trọng.
Mọi người lập tức phân tán tìm kiếm. Thiếu đảo chủ mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ gặp phiền phức lớn.
Ngoài Thiên đảo, hơi nước trong hải vực càng ngày càng đậm. Hơi nước bốc lên khong trung hóa thành sương mù đậm đặc. Nước trong biển cuồn cuộn, mà ở trong nước nhiệt độ đang không ngừng tăng lên, mặt nước như sôi trào.
Trong sóng nước sôi trào mang theo một mùi hương nhàn nhạt khiến cho trong lòng mọi người cực kỳ thoải mái.
Trên ngọn núi, lúc này đám người Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Dương Quá đều đang khoanh chân ngồi, cùng chờ Thiên đảo mở ra. Chung quanh lúc này có không ít người nói chuyện, đám người Tiểu Long cũng thu được không ít tin tức hữu dụng.
Dương Quá nói với hai người. Từ trong miệng mọi người chung quanh hắn biết được lúc Thiên đảo mở ra không bình thường. Khắp nơi đều là sương mù quỷ dị, cho dù là Vũ Vương cũng khó mà nhìn thấy phía trước cách đó trăm thước. Bên trong còn có không ít nguy hiểm từ trong thiên nhiên, còn có không ít yêu thú, lại phải đề phòng nhân loại đánh lén cướp đoạt. Loại chuyện này mấy lần trước không lần nào là không xảy ra. Mỗi một lần Thiên đảo mở ra, người bất phàm ngã xuống bên trong cũng không ít, đây cũng coi như một nơi tôi luyện tốt.
Lục Tâm Đồng cũng không dám sơ ý. Con mắt híp lại nhìn về trung tâm Thiên đảo nơi sương mù dày đặc bao phủ. Phương hướng đó chính là nơi tọa lạc của linh trì, lúc này từ bên trong nàng có thể cảm giác được không gian hơi vặn vẹo. Hiển nhiên có một cỗ năng lượng bàng bạc đang nhanh chóng lan tràn.
Dương Quá nói.
Ánh mắt Tiểu Long chợt lóe, nó chưa từng rời khỏi lão đại lâu như vậy.
Lục Tâm Đồng khẽ mở miệng, trong mắt bắn ra hàn ý.
Dương Quá nói:
Ánh mắt Như Hoa đảo qua chung quanh, trong tâm thần của nàng lập tức cảm nhận được một đám khí tức mịt mờ. Trong lòng nàng lập tức kinh dị. Bên trong đám khí tức mịt mờ kia dường như còn có không ít Vũ Vương, Linh Vương cấp thấp, dường như còn có khí tức yêu thú thất giai.
Dương Quá nhíu mày, không nghĩ tới lực hấp dẫn của Chân Linh thánh quả này lại lớn như vậy. Không ngờ lại hấp dẫn được nhiều cường giả như vậy. Xem ra lần tranh đoạt Chân Linh thánh quả này sẽ xảy ra không ít huyết chiến. Trong lòng hắn lập tức có chút lo lắng. HIện tại thân là lão đại, đương nhiên hắn phải có trách nhiệm chiếu cố Tâm Đồng và Tiểu Long, mặc dù hắn biết, thực lực của mình còn không bằng Tâm Đồng, về phần Tiểu Long thì càng không cần phải nói. Lực phòng ngự của Tiểu Long, đã tới một trình độ vô cùng đáng sợ.
Lục Tâm Đồng nhíu mày, trong tâm thần của nàng cảm nhận được chu vi có không ít người tới. Thế nhưng nàng cũng không để trong lòng, lập tức nói:
Ánh mắt Tiểu Long không ngừng biến ảo, chu miệng nói.
Lục Tâm Đồng nói, nha đầu này tuy rằng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lúc này cũng phải cố kỵ. Gần đây bị Thiên Vân đảo và Linh Vũ giới đuổi bắt, nếu như lại chọc thêm một quái vật lớn như Nhật Sát giáo thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Mà đây lại là địa bàn của Nhật Sát giáo, cho nên càng không thể động thủ trên đầu thái tuế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License