Đế tôn


Tác giả: Trạch Trư

Chương 165: Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh. (2)



Năm tòa kiếm sơn này hiện ra bạch, thanh, hoàng, hồng, bích năm màu, tràn ngập Ngũ Hành nguyên lực mênh mông, đương nhiên đó là Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, chẳng qua là kiếm trận này ở trong tay Lạc Hoa Âm, so sánh với ở trong tay Giang Nam, uy lực muốn lớn hơn vô số lần!

Bóng ma của năm tòa kiếm sơn bao phủ Lĩnh Tụ Phong, tựa hồ nhẹ nhàng một quấy, liền có thể đem Lĩnh Tụ Phong, cả người lẫn vật, hết thảy quấy đến nát bấy!

Mái tóc của Lạc Hoa Âm phiêu đãng, đằng đằng sát khí, nhìn chung quanh một lần, cười lạnh nói:

Đám người Thương Lạc Đạo Nhân câm như hến, yên lặng liếc mắt nhìn nhau, thủy chung không có một người nào, không có một cái nào dám can đảm đứng ra, thầm nghĩ trong lòng:

Lạc Hoa Âm bễ nghễ mọi người:

Trẻ tuổi thư sinh đột nhiên ý vị thâm trường nói:

Trong lòng Chư vị trưởng lão nhất thời dâng lên mấy phần hy vọng, mới vừa rồi Giang Nam cùng Vân Bằng đánh một trận, liên tục vận dụng Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, tiêu hao kinh người, khẳng định không còn dư lại bao nhiêu tu vi, cũng tức là nói, lúc tu vi của Giang Nam hao hết, liền là lúc bọn hắn chuyển bại thành thắng!

Vân Bằng không khỏi âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ:

Chuyện quả nhiên không có ngoài dự liệu của hắn, từng vị đệ tử thánh tông người trước ngã xuống, người sau tiến lên hướng Giang Nam khiêu chiến, sau đó người trước ngã xuống, người sau tiến lên té xuống, không có chút huyền niệm nào.

Mà trận chiến này, cũng làm cho mọi người thấy đến năng lực khôi phục siêu cường của Giang Nam, mặc dù tu vi của hắn ở cùng Vân Bằng đánh một trận đã tiêu hao quá nhiều, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn này, tu vi hắn hao hết sạch lại khôi phục không ít, như cũ có thể đánh ra Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, tài nghệ trấn áp quần hùng, thật sự kinh khủng!

Một vị trưởng lão lẩm bẩm nói.

Những trưởng lão khác sắc mặt thảm đạm, trong lòng không có không ủng hộ cái nhìn này.

Tông Chủ Phong, Tịch Ứng Tình cùng mấy vị đệ tử môn hạ xa xa hướng Lĩnh Tụ Phong xem ra, lần này Lĩnh Tụ Phong gặp phải động tĩnh lớn như vậy, há có thể dấu diếm được bọn họ?

Tịch Ứng Tình than thở một câu, đối với Giang Nam cùng Vân Bằng tràn đầy thưởng thức.

Âu Dương Vũ gật đầu đồng ý, cười nói:

Tịch Ứng Tình mỉm cười nói:

Lệnh Hồ Dung cười lạnh một tiếng, đứng lên nói:

Tịch Ứng Tình cười nói:

Lệnh Hồ Dung có chút không phục, hiển nhiên đối với Tịch Ứng Tình khen ngợi Giang Nam như thế có chút khó chịu.

Tịch Ứng Tình khẽ mỉm cười, trong lồng ngực có một cổ ngạo khí lưu động:

Lệnh Hồ Dung tâm phục khẩu phục, hạ bái nói:

Âu Dương Vũ lộ ra vẻ bất an, thấp giọng nói.

Tịch Ứng Tình do dự một chút, lắc đầu nói:

Hắn thấp giọng thở dài nói.

Đánh xong một trận này, Giang Nam nhất thời danh chấn, cả Huyền Thiên Thánh Tông cũng biết Lĩnh Tụ Phong xuất hiện một vị đệ tử thiên tài, cùng cảnh giới vô địch, quét ngang các đệ tử trừ Tông Chủ Phong.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License