Thao Hộc Tôn Giả quát lên như sấm, giãy dụa không nghỉ, kêu lớn:
Chân Pháp Phật Đà cười lạnh, thúc dục Thánh Quân Thi Thần trấn áp xuống, đem Thao Hộc Tôn Giả ép tới biết vâng lời:
Quanh thân hắn phật quang trán phóng, vô số phật quang phun ra, rót vào trong cơ thể Thao Hộc Tôn Giả, trong phật quang này mơ hồ có thể thấy vô số Đại Phật, miệng tụng kinh Phật, xâm nhập trong cơ thể Thao Hộc Tôn Giả, phật quang cùng đạo tắc của Thao Hộc Tôn Giả tương dung, dần dần kết làm một thể.
Thao Hộc Tôn Giả biết đây là Sinh Tử tồn vong, mở miệng một tiếng “Con mẹ mày” tức giận mắng không dứt, vừa điều động pháp lực toàn thân mình đối kháng.
Bất quá Thánh Quân Thi Thần là cường đại bực nào? Trấn áp hắn đến biết vâng lời, không cách nào thoát thân.
Hơn nữa tu vi thực lực của bản thân Chân Pháp Phật Đà liền thắng hắn rất nhiều, trong khoảnh khắc, vị Yêu Thần này liền bị phật quang xâm lấn nhục thân, thậm chí ngay cả thần thức cũng bị phật quang của Chân Pháp Phật Đà xâm chiếm, phật quang đi xâm lấn thần tính của hắn!
Nếu như thần tính lại bị phật quang xâm lấn, như vậy chân linh của Thao Hộc Tôn Giả liền biến mất, sau đó là Chân Pháp Phật Đà nói gì nghe nấy!
Chân Pháp Phật Đà đang hàng phục Thao Hộc Tôn Giả, tốc độ chậm dần, Âu Chấn Đông lập tức đuổi theo, từ bên cạnh bọn họ bay qua, hướng đám người Giang Nam đến gần.
Hắn nhìn thấy kết quả của Thao Hộc Tôn Giả, nhất thời không dám tiến tới gần đám người Giang Nam, thầm nghĩ:
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên chỉ thấy phía sau hắc bạch song vũ phô thiên cái địa, Thao Hộc Tôn Giả lưng đeo Thánh Quân Thi Thần vỗ cánh bay tới, mà Chân Pháp Phật Đà thì đứng ở trên Thánh Quân Thi Thần, trường thanh cười nói:
Trong mắt Âu Chấn Đông tinh quang chớp động, nhìn về phía Thánh Quân Thi Thần, lộ ra vẻ kiêng kỵ, cười nói:
Chân Pháp Phật Đà sảng khoái vạn phần nói.
Hai tôn thần phật một tả một hữu, gào thét xông đến phía sau Loạn Không Đại Trận của Giang Nam, Chân Pháp Phật Đà có Thao Hộc Tôn Giả làm tọa kỵ, tốc độ nhanh hơn, bay qua Loạn Không Đại Trận của Giang Nam, đi tới phía trước quát lên:
Âu Chấn Đông mừng rỡ trong lòng, kêu lớn.
Hắn toàn thân tu vi trán phóng, cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, tế lên lăng kính, tứ đại hóa thân từ lăng kính bay ra, cùng lúc đó trận đồ dưới chân bay lên, rơi vào mi tâm tạo thành con mắt thứ ba, ngang nhiên hướng đám người Giang Nam giết tới!
Mà ở trên Thánh Quân thần thụ, đám người Ngọc phu nhân, Âu Chấn Vân, Tam Khuyết Đạo Nhân đã sớm trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Giang Nam ngẩng đầu nhìn hướng Chân Pháp Phật Đà ngăn chặn phía trước, đột nhiên mi tâm chợt lóe, một đầu chiến tranh cự thú đột nhiên xuất hiện, gầm thét chạy chồm, cười vang nói:
Chân Pháp Phật Đà nhìn đầu cự thú này một chút, nhoẻn miệng cười, khống chế Thao Hộc Tôn Giả nghênh ngang rời đi, cười nói:
Đàm Trí thánh tăng bên trong mi tâm hắn ngạc nhiên, vội vàng nói:
Chân Pháp Phật Đà viễn độn bay đi, nói:
Đàm Trí thánh tăng thán phục nói:
Chân Pháp Phật Đà cười nói:
Phía sau truyền đến tiếng giận hổn hển của Âu Chấn Đông.
Chân Pháp Phật Đà hướng Đàm Trí thánh tăng đôn đôn dạy bảo nói:
Đàm Trí thánh tăng bội phục sát đất, thầm nghĩ:
Âu Chấn Đông hồn nhiên không ngờ rằng Chân Pháp Phật Đà sẽ bất chiến mà đi, lưu lại hắn một người nâng đám người Giang Nam, đến một bước này, Giang Nam đã dừng lại Loạn Không Đại Trận truyền tống, quay người đánh tới, cơ hồ khiến hắn vẫn lạc tại chỗ!
Âu Chấn Đông đẫm máu chém giết, nhục thân cơ hồ bị đánh nổ tung, tứ đại hóa thân từng cái từng cái nghiền nát, Phương Thiên Họa Kích trong tay bị đánh đến bẻ gảy, tam giác lăng kính bị chà lạc, bị Ngọc phu nhân đoạt đi, thật vất vả mới thoát ra tìm đường sống, giận đến chửi ầm lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License