Mấy tháng sau, Huyền Châu xây xong kiến trúc to lớn nguy nga. Bao nhiêu là tòa tiên phủ nối thành một mảnh. Tiên quang xông thẳng lên mây, đăng bích huy hoàng, bao la hùng vĩ vô cùng.
Tiên phủ chỗ khác nằm rải rác, tiên phủ Huyền Châu thì rất nhiều, nhìn từ xa như tiên đình hoàng triều, trùng kích thị giác nhiều.
Những tiên phủ đúng là chế tạo theo mẫu hoàng triều, các loại trận doanh nhiệm vụ khác nhau, các loại quan chức cung điện, như chuyển hoàng triều tam giới lên thượng giới.
Đám Tiên Vương mười bốn châu Đông Vân chú ý đến cảnh tượng đó, lòng rất rung động.
Đông Vân Tiên Quân đứng trên một tòa tiên nhai nhìn Huyền Châu phía xa. Tiên nhai lơ lửng giữa không trung, nửa khúc dưới đâm vào hư không, chỉ có phần đỉnh núi lộ ra ngoài. Mây trắng, gió mạnh rít gào thổi quần áo Đông Vân Tiên Quân.
Mây trắng biến ảo quanh thân Đông Vân Tiên Quân, vẻ mặt của gã cũng thay đổi.
Đông Vân Tiên Quân nhỏ giọng nói:
Đông Vân mười bốn châu là hang ổ của Đông Vân Tiên Quân, sau khi gã thành tựu Tiên Quân vẫn không bỏ chỗ này.
Hiện giờ Đông Vân Tiên Quân minh tích nhân quả, thấy rõ ràng nhân quả quấn quanh trên thần hồn nguyên thần, trong đó có một ân oán giữa gã và Giang Nam. Nhân quả ghi lại Đông Vân Tiên Quân từng đánh lén nhưng bị Giang Nam, Huyền Nữ nương nương giết cơ thể. Ghi lại trong vùng đất nguyên thủy, cơ duyên vốn thuộc về Đông Vân Tiên Quân đã bị Giang Nam cướp mất.
Tiên Quân minh tích nhân quả, biết sự lợi hại. Nếu nhân quả bộc phát thì sẽ che mờ thần hồn, ngơ ngẩn không phân rõ lợi hại, do đó gặp nạn.
Đông Vân Tiên Quân nhìn chằm chằm đoạn nhân quả của mình, đôi mắt mơ hồp hức tạp như có mây mù che phủ.
Đông Vân Tiên Quân nghĩ đến đây bỗng lòng máy động, ngước lên nhìn:
Hư không dao động lộ ra khuôn mặt to bự, cười to bảo:
Đông Vân Tiên Quân cười nói:
Viên Không Tiên Quân cười dài:
Viên Không Tiên Quân bước ra từ giữa hư không, dáp xuống tiên nhai.
Viên Không Tiên Quân nhìn bốn phía, khen:
Đông Vân Tiên Quân cười nghe Viên Không Tiên Quân ba hoa, không tiếp lời.
Viên Không Tiên Quân xem chốc lát sau cười nói:
Viên Không Tiên Quân mỉm cười nói:
Viên Không Tiên Quân dứt khoát nói:
Đông Vân Tiên Quân thản nhiên nói:
Viên Không Tiên Quân cười to bảo:
Thần thức Viên Không Tiên Quân dao động truyền vào óc Đông Vân Tiên Quân.
Đông Vân Tiên Quân biến sắc mặt, trầm ngâm giây lát, nói:
Viên Không Tiên Quân cười dài độn không mà đi.
Không lâu sau Viên Không Tiên Quân đến một tòa tiên thành ở Cổn châu, ngồi trong tửu lâu kêu bình tiên nhưỡng. Người hầu bưng bình rượu lên, đó là một tu sĩ khuôn mặt bình thường.
Viên Không Tiên Quân tự rót rượu cho mình, cười nói:
Tu sĩ khuôn mặt bình thường nhìn Viên Không Tiên Quân chằm chằm, bỗng khuôn mặt thay đổi thành Vạn Chú Đạo Quân.
Vạn Chú Đạo Quân ngồi xuống đối diện Viên Không Tiên Quân, lạnh lùng cười:
Viên Không Tiên Quân rung động, khen không dứt miệng:
Vạn Chú Đạo Quân giật mình:
Vạn Chú Đạo Quân như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất đời:
Viên Không Tiên Quân nghiêm túc nói:
Lòng Vạn Chú Đạo Quân máy động, hỏi:
Vạn Chú Đạo Quân bình tĩnh nói:
Viên Không Tiên Quân ngập ngừng:
Viên Không Tiên Quân giật mình nhìn bốn phía. Mọi người trong tửu lâu lúc này miệng mũi mắt trào máu té xuống, chân tiên cũng gục ngã, chết hết.
Viên Không Tiên Quân không biết Vạn Chú Đạo Quân ra tay khi nào.
Vạn Chú Đạo Quân mỉm cười nói:
Viên Không Tiên Quân thở phào, cười nói:
Thần thức Viên Không Tiên Quân dao động truyền vào óc Vạn Chú Đạo Quân.
Lòng Vạn Chú Đạo Quân máy động, bình tĩnh nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License