Diệp Thần cung thanh nói, Hiên Dật dược tôn đức cao vọng trọng, ở trên luyện đan một đạo, càng là có thành tựu phi phàm, bái một vị trưởng giả như vậy làm lão sư, tuyệt đối là một chuyện may mắn.
Hiên Dật dược tôn xúc động cười nói.
Nghe được Hiên Dật dược tôn nói, Diệp Thần sửng sốt một chút nói:
Hiên Dật dược tôn ha ha cười nói.
Diệp Thần khẽ dừng, Hiên Dật dược tôn mặt mày hồng hào, xác thực nhìn không ra tuổi.
Hiên Dật dược tôn cười cười nói.
Đối với một lão giả sống hơn một trăm bảy mươi tuổi mà nói, hơn hai mươi năm xác thực rất ngắn, nhưng ở Diệp Thần xem ra, lại là rất dài, hắn rất buồn bực, Hiên Dật dược tôn làm sao biết thọ nguyên bản thân?
Diệp Thần tò mò hỏi.
Hiên Dật dược tôn cười nói, đối với tử vong, hắn cũng đã thấy cực kỳ bình thản.
Nghe được Hiên Dật dược tôn nói, Diệp Thần sinh lòng cảm khái, Hiên Dật dược tôn cả đời này, cực kỳ bình thản, truy cầu ngoại trừ luyện đan, thì ra là một đồ đệ có thể phát dương quang đại, trừ lần đó ra, không có vật khác, so với một ít người tu đạo còn muốn vô cầu.
Diệp Thần xoay người bái lạy nói.
Hai tay Hiên Dật dược tôn đem Diệp Thần nâng lên, có vẻ cực kỳ vui vẻ, ha ha cười nói:
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, Lê đại sư làm người, xác thực như thế, xem ra, Hiên Dật dược tôn thấy cực kỳ thông thấu, chỉ là dùng tính tình của Hiên Dật dược tôn, hắn tuy thiên vị Lê Hủ, nhưng đối với rất nhiều đệ tử cũng không thiên vị như vậy.
Giữa trưa ăn cơm xong, một đám đệ tử lại hội tụ cùng một chỗ, nghe Hiên Dật dược tôn giảng bài, một ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua rồi.
Một đám đệ tử ký danh cũng không biết, Diệp Thần đã là đệ tử chính thức của Hiên Dật dược tôn, chỉ là tạm thời còn chưa công bố mà thôi.
Sắc trời bắt đầu tối, Diệp Thần từ tiểu đạo trong rừng cây trên đảo, hướng biệt viện Lê Hủ đi đến.
Thần hồn quét qua, phát hiện một số người đang tụ tập ở trên đường phía trước, là bọn người Tuyên Vũ.
Khóe miệng Diệp Thần có chút cười lạnh, một ít hạng người muốn chết, nếu bọn hắn không thức thời, mình cũng không ngại ra tay giáo huấn bọn họ một chút.
Tuyên Vũ giảm thấp thanh âm xuống nói.
Thành Hiển cười mỉm nói, đánh người không lưu vết thương, chỉ tạo thành nội thương, đây chính là tuyệt kỹ của bọn họ, trước đây Lê Hủ giới thiệu những đệ tử kia, đều thụ qua loại đãi ngộ này.
Bọn người Tuyên Vũ hướng về phía Diệp Thần đâm đầu đi tới, chứng kiến Diệp Thần, đánh cái ha ha nói:
Diệp Thần lãnh đạm đáp lại nói.
Tuyên Vũ ôm lấy bả vai Diệp Thần, hướng trong rừng cây bên cạnh đi.
Diệp Thần giả bộ sợ hãi nói.
Tuyên Vũ ha ha cười nói, thấy bộ dạng Diệp Thần nhát gan, càng là đắc ý.
Thời điểm Diệp Thần cúi đầu, trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang, thần hồn vừa động, bên biệt viện kia A Ly cảm ứng được cái gì, sưu thoáng cái hướng bên này chạy vội tới.
Gần hai mươi người, đem Diệp Thần vây đến sít sao, mang theo Diệp Thần vào chỗ hẻo lánh trong rừng cây.
Bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển liếc nhìn nhau, hắc hắc cười lạnh một tiếng.
Hơn hai mươi người, có rất nhiều người tu vi đều ở bảy tám giai, đối phó Diệp Thần một cái còn không đơn giản?
Diệp Thần chứng kiến bọn họ đem mình vây quanh, liền biết rõ bọn họ muốn làm gì, A Ly cũng đã đứng ở trên chạc cây một cây đại thụ bên cạnh, trong đôi mắt phát ra thần quang khác thường.
Thành Hiển cười lạnh một tiếng, không hề dấu hiệu một quyền đánh tới bụng Diệp Thần, còn bên cạnh, Tuyên Vũ một mực đem Diệp Thần chế trụ.
Diệp Thần đứng tại nguyên chỗ không hề động, bùm một tiếng trầm đục, Thành Hiển một quyền đập trúng.
A một tiếng, Tuyên Vũ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tuyên Vũ lớn tiếng gọi.
Thành Hiển hắc hắc cười lạnh một tiếng, ở hắn xem ra, “Diệp Thần” đã trúng một quyền, đau đến cung thành con tôm, lại còn nói mình là Tuyên Vũ, ai tin a!
Mọi người vây quanh “Diệp Thần” mãnh đánh, mà bản thân Diệp Thần, đã sớm thối lui đến một bên, bắt đầu xem kịch vui.
– Nhầm rồi, đây là Tuyên Vũ, Diệp Thần ở bên kia!
A một tiếng, Thành Hiển lại phát ra một hồi kêu thảm thiết thê lương.
– Diệp Thần ở nơi này!
– Moá, dám đánh ta!
Bùm bùm bùm, mỗi người cũng cảm giác mình cùng “Diệp Thần” đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
– Ai u, cái mông của ta!
– A!
Dưới đũng quần Thành Hiển bị người đá mạnh một cước, ôm hạ bộ ngã trên mặt đất.
Hơn hai mươi người uốn éo đánh thành một đoàn, tràng diện có chút đồ sộ, Diệp Thần cùng A Ly nhìn nhau cười, đây là bọn hắn tự tìm, để cho bọn hắn ở nơi này nhiều đánh một hồi a.
A Ly giật mình, kêu to vài tiếng.
Diệp Thần dùng thần hồn quét một chút, chỉ thấy Hiên Dật dược tôn đang cực kỳ nhanh hướng bên này chạy tới, có thể là bên này động tĩnh quá lớn, bị Hiên Dật dược tôn trải qua nghe được, Diệp Thần nhìn thoáng qua A Ly nói:
– A Ly, chúng ta đi thôi!
Hiên Dật dược tôn đến đây, chuyện kế tiếp bọn họ sẽ đẹp mắt .
Diệp Thần cùng A Ly đi về biệt viện, bất quá thần hồn của Diệp Thần thủy chung chú ý tình huống bên này.
– Còn thể thống gì!
Hiên Dật dược tôn tới, chứng kiến bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển đánh thành một đoàn, tức giận đến râu ria thẳng run, nộ quát to một tiếng, thanh âm như sấm rền ở bên tai bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển nổ vang, bọn họ rốt cục thanh tỉnh lại, chứng kiến Hiên Dật dược tôn, sợ tới mức giật mình một cái, không để ý thân thể đau đớn, lập tức đứng lên.
– Sư tôn.
– Sư tôn.
Lúc này Bọn họ mới chú ý tới mình chật vật, bọn họ rõ ràng thấy Diệp Thần bị đánh rất thảm, vì cái gì bị thương ngược lại là bọn họ, Diệp Thần lại không thấy, chẳng lẽ là yêu thuật?
– Các ngươi từng người đều rất giỏi! Rõ rang ở nơi này tụ chúng đánh nhau! Một hồi đi tiếp thu xử phạt!
Hiên Dật dược tôn từ trước đến nay cường điệu trong môn hỗ trợ hữu ái, không nghĩ tới vài người đệ tử mình coi trọng, rõ ràng ở nơi này quần ẩu, hắn có thể nào không tức giận!
Mấy người Tuyên Vũ cùng Thành Hiển xám xịt theo sát đằng sau Hiên Dật dược tôn, trong nội tâm bọn họ đều nhanh đem Diệp Thần hận chết, hôm nay đây hết thảy, tuyệt đối là Diệp Thần giở trò quỷ, trải qua một chuyện hôm nay, sư tôn đối với bọn họ ấn tượng khẳng định kém tới cực điểm, bọn họ còn là nghĩ làm như thế nào tiếp nhận xử phạt a.
Tối hôm đó, bọn người Tuyên Vũ cùng Thành Hiển đem chậu nước giơ cao khỏi đỉnh đầu, ở bên ngoài chỗ ở của Hiên Dật dược tôn phạt quỳ một đêm, lòng bàn tay mỗi người đều bị Hiên Dật dược tôn dùng thước đánh sưng lên. Thời điểm Hiên Dật dược tôn dùng thước rút ra, mọi người không dám dùng huyền khí đối kháng, này rất đau a, làm cho bọn hắn nguyên một đám nhe răng nhếch miệng.
Diệp Thần đem thần hồn thu trở về, trong nội tâm vui vẻ nghĩ, trong biệt viện này sinh hoạt, thật đúng là an nhàn.
Ngày mai phải đi câu cá, nếu như bỏ lỡ thời gian xuất phát sẽ không hay, sau khi Diệp Thần luyện thành Tụ Hồn Đan, liền ngồi xếp bằng tu luyện, tiến nhập trong trạng thái vong ngã.
Sáng sớm, trước cửa phủ đệ của Hiên Dật dược tôn, bọn người Lê Hủ, Lôi Nghị xuất hiện, chứng kiến bộ dạng bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển, đều có chút kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.
Trên thân bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển khắp nơi đều là bầm tím, có mấy người hốc mắt đều đen, như là vừa vặn đánh một trận, quỳ trên mặt đất, đỉnh đầu đẩy lấy một cái bồn nước lớn, Lê Hủ đảo qua mọi người, không thấy được Diệp Thần, liền thở dài một hơi.
Bọn người Tuyên Vũ ngẩng đầu nhìn đến Lê Hủ, Lôi Nghị, nguyên một đám giống như là gà trống thất bại, một bộ xấu hổ vô cùng.
Hiên Dật dược tôn từ trong cửa phòng đi ra.
– Sư tôn, bọn họ đây là làm sao vậy?
Lôi Nghị, Hách Phong, Diêm Thành nghênh đón hỏi.
Hiên Dật dược tôn hừ lạnh một tiếng, rõ ràng cho thấy cơn giận còn sót lại không tiêu nói:
– Những người này, rõ ràng tụ chúng kéo bè kéo lũ đánh nhau, thật là làm nhục sư môn!
Kéo bè kéo lũ đánh nhau? Không có đạo lý a, sắc mặt Lôi Nghị cổ quái, thầm nghĩ, Tuyên Vũ, Thành Hiển đều là tâm phúc của hắn, đệ tử ký danh còn lại đối với hắn cũng dễ bảo, lẫn nhau trong lúc đó cho dù có mâu thuẫn, cũng sẽ tìm hắn giải quyết mới đúng, tại sao lại đánh nhau?
– Sư tôn, trong chuyện này có phải là có chút hiểu lầm hay không?
Lôi Nghị cẩn thận mở miệng hỏi.
– Hiểu lầm, vi sư tận mắt nhìn thấy, lại há có thể giả bộ!
Hiên Dật dược tôn tức giận nói.
Bọn người Lôi Nghị chứng kiến bộ dạng Hiên Dật dược tôn khí nộ, không dám nói nữa, trừng mắt nhìn Tuyên Vũ cùng Thành Hiển.
Lê Hủ cười nhạt một tiếng, những người này bình thường đều cấu kết với nhau làm việc xấu, nhất là Tuyên Vũ, là hắn dẫn tiến nhập sư môn, kết quả lấy oán trả ơn, đầu phục Lôi Nghị, thường xuyên cùng mình làm khó dễ, Lê Hủ thống hận nhất chính là hắn, bất quá những người này lại tự mình đánh nhau, Lê Hủ cũng không tin tưởng lắm, chẳng lẽ việc này cùng Diệp Thần có quan hệ?
Một lát sau, Diệp Thần mang theo Tiểu Dực cùng A Ly vào biệt viện.
– Sư tôn, Lê sư huynh.
Diệp Thần hướng Hiên Dật dược tôn cùng Lê Hủ bắt chuyện, lý cũng không để ý đến bọn người Lôi Nghị.
Thấy Diệp Thần kiêu ngạo như thế, Lôi Nghị, Hách Phong cùng Diêm Thành đều có chút tức giận, chúng đệ tử ký danh Tuyên Vũ, Thành Hiển quỳ trên mặt đất, nhìn xem Diệp Thần, trong ánh mắt giống như là muốn phun ra lửa, hiện tại bọn họ thảm như vậy, đều là Diệp Thần làm hại! Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, Diệp Thần đã sớm chết một ngàn lần .
Đối với ánh mắt của bọn họ, Diệp Thần như tắm gió xuân, khóe môi nhếch lên mỉm cười vui sướng.
– Hôm qua trở về, có ôn tập hay không?
Băng cứng trên mặt Hiên Dật dược tôn hóa đi, nhìn về phía Diệp Thần vừa cười vừa nói.
– Ân, đồ nhi xem sở học ngày hôm qua, có chỗ lĩnh hội.
Diệp Thần gật đầu nói.
– Rất tốt.
Hiên Dật dược tôn mỉm cười vuốt cằm nói.
– Chúng ta đi thôi.
Nhìn thoáng qua bọn người Tuyên Vũ, Thành Hiển, trầm giọng nói.
– Các ngươi cũng đừng quỳ, tất cả đứng lên a.
Hiên Dật dược tôn mang theo bọn người Lê Hủ, Diệp Thần cùng một chỗ ra biệt viện.
Lôi Nghị nhìn xem bóng lưng Diệp Thần, trong ánh mắt tràn đầy âm trầm, hắn rõ ràng cảm giác được, sư tôn đối với Diệp Thần thái độ không tầm thường, không giống như là đối đãi một đệ tử ký danh bình thường, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tuyên Vũ đang lảo đảo đứng lên, trầm giọng hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
– Là Diệp Thần giở trò quỷ!
Tuyên Vũ sắc mặt tái nhợt, thê lương nói:
– Lôi sư huynh, ngài phải giúp chúng ta. Sư tôn đối với chúng ta ấn tượng khẳng định kém tới cực điểm!
Nguyên bản hắn cố gắng một chút nữa, nói không chừng có thể bị sư tôn thu làm đệ tử chánh thức, nhưng mà hiện tại, hắn cảm giác mình cách giấc mộng này lại xa xôi .
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License