– Phụ thân, mẫu thân, xin nhận nữ nhi một xá.
Diệp Nhu nghẹn ngào nói, quỳ gối xuống.
Mọi người nghĩ muốn đi qua kéo Diệp Nhu, nhưng Diệp Nhu vẫn kiên trì quỳ xuống, hướng hai vị lão nhân nặng nề dập đầu lạy ba cái.
Gặp tình hình này, Diệp Mẫn cảm thấy không vui, Diệp Nhu thân phận tôn quý bực nào, lại hướng hai người bình thường không có tu luyện quỳ xuống khấu đầu, gọi cha mẹ, vậy cha mẹ ruột thịt của Diệp Nhu lại coi là cái gì ? Sắc mặt nàng không tốt, nặng nề hừ lạnh một tiếng.
Diệp Nhu hướng mọi người cáo biệt, lưu luyến, cẩn thận mỗi bước đi.
– Nhanh lên một chút.
Diệp Mẫn thúc giục, nghĩ thầm đợi Diệp Nhu đến tông môn, biết được bên kia thật tốt, cũng sẽ không còn nhớ Diệp gia bảo.
Đám người Diệp Mông càng không ngừng phất tay, mấy cô bé cùng Nhu nhi quan hệ tốt đã khóc thành tiếng.
– Nhu nhi tỷ, gặp lại.
– Gặp lại.
– Ô ô, Nhu nhi tỷ cũng muốn đi, Diệp Thần ca làm sao vẫn chưa trở lại!
Bọn người Diệp Mông nhìn Diệp Mẫn, thấy thế nào cũng cảm thấy Diệp Mẫn rất ghê tởm, tại sao muốn đem Nhu nhi tỷ mang đi! Nhưng mà đây là các trưởng bối quyết định, bọn họ cũng không có cách nào.
Trên thực tế trong lòng Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên lại càng phiền muộn tức giận, nếu Nhu nhi không qua bên kia, qua mấy năm đợi Nhu nhi trưởng thành, đem Nhu nhi gả cho Diệp Thần, đó là một đoạn nhân duyên thật tốt, Nhu nhi vừa biết điều vừa hiếu thuận, thiên phú không tồi, nhưng mà bọn hắn không có quyền lực ngăn cản Diệp Nhu đi gặp cha mẹ ruột thịt của nàng, hơn nữa Diệp gia bảo cũng không có thực lực đem Nhu nhi lưu lại.
Thấy Diệp Nhu ngồi lên đại điêu, Diệp Mẫn xoay người đi tới bên người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên, nhìn bọn hắn một cái nói:
– Tông chủ chúng ta nói, những năm này Nhu nhi nhờ Diệp gia bảo chiếu cố, những đồ này, coi là tông chủ chúng ta tạ lễ.
Diệp Mẫn đưa cho Diệp Chiến Thiên một cái Càn Khôn túi.
Sắc mặt Diệp Chiến Thiên trầm xuống, vẻ mặt có chút không vui.
– Nhu nhi ở Diệp gia bảo ta sinh sống hơn mười năm, thân như ruột thịt, các ngươi tới muốn mang người đi, các ngươi lấy thế đè người, Diệp gia bảo chúng ta chọc không nổi, nhưng chúng ta dưỡng dục Nhu nhi, cũng không phải là ham các ngươi bố thí, đồ vật này nọ lấy về đi.
Giọng nói của Diệp Thương Huyền thật không tốt, Diệp Mẫn đem Diệp Nhu mang đi, hắn đã vô cùng không vui rồi, Diệp Mẫn còn cao cao tại thượng, tùy tiện ném ít đồ cho bọn hắn như vậy, đây là ý gì ?
Nghe được Diệp Thương Huyền nói lời cứng như thế, Diệp Mẫn có chút tức giận, một cái Diệp gia bảo nho nhỏ, cũng dám chống đối mình, nếu như không phải bởi vì Diệp Nhu ở Diệp gia bảo lớn lên, nàng mới lười cùng Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên nói nhảm.
– Trong Càn Khôn túi này có năm viên Thiên huyền đan, đồ vật này nọ ở chỗ này, các ngươi có muốn hay không.
Diệp Mẫn hừ lạnh một tiếng nói, Thiên huyền đan đối với bọn họ mà nói không coi vào đâu, nhưng đối với Diệp gia bảo một tiểu gia tộc như vậy mà nói, coi như là vô thượng chí bảo a, nàng nghĩ thầm, biết được trong Càn Khôn túi là năm viên Thiên huyền đan, ta không tin các ngươi còn có thể không động tâm!
Ở nàng xem ra, Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên nhất định sẽ đôi mắt trông mong quỳ trên mặt đất, cầu nàng đem đan dược lưu lại. Năm đó Diệp gia bảo nhận lấy Nhu nhi, còn không phải là muốn nịnh bợ cha mẹ Diệp Nhu sao?
– Hơn mười năm này, Nhu nhi là chúng ta nhìn lớn lên, dưỡng dục Nhu nhi là chúng ta cam tâm tình nguyện, đan dược này chúng ta không thu, Diệp cô cô mời trở về đi.
Diệp Chiến Thiên quả quyết từ chối, ban đầu Diệp gia bảo quả thật muốn nịnh bợ cha mẹ Diệp Nhu, nhưng hơn mười năm này, Nhu nhi ở Diệp gia bảo lớn lên, Diệp Chiến Thiên đem Nhu nhi làm thành nữ nhi ruột thịt của mình, nếu như thu đồ vật này nọ, kia Diệp gia bảo thành cái gì ?
– Diệp gia bảo chúng ta không cần đan dược của các ngươi!
Diệp Thương Huyền không cam lòng nói, hắn không giống Diệp Chiến Thiên, còn có thể bảo trì bình thản, cái tông môn kia mặc dù thế lớn, nhưng cha mẹ Diệp Nhu cùng Diệp gia bảo có một ít quan hệ thân thích như vậy, hắn không tin Diệp Mẫn còn có thể phái người diệt Diệp gia bảo!
Ngay cả ngàn năm Viêm Xà Quả, ngàn năm Thai Tham cũng gặp rồi, bọn họ chẳng lẽ còn sẽ quan tâm mấy miếng Thiên huyền đan, làm người vẫn là muốn có cốt khí, không thể để cho người xem thường.
– Tốt, Diệp gia bảo các ngươi có cốt khí, không nhận, chẳng lẻ ta còn phải cầu các ngươi nhận sao ?
Diệp Mẫn tức đến sắc mặt tím lên, đem Càn Khôn túi thu trở lại, cả giận hừ một tiếng, xoay người rời đi.
– Không tiễn!
Diệp Thương Huyền thình lình nói.
Diệp Mẫn giận đến dậm chân, mỗi lần tới Diệp gia bảo tâm tình cũng không thế nào thống khoái, bất quá nàng lại không thể ở Diệp gia bảo phát tác, bọn họ cùng Diệp gia bảo cho dù quan hệ huyên náo cương nữa, tổ tiên cũng có một chút ân oán khó có thể hóa giải, nhưng bọn hắn vẫn là người đồng tông, đây cho dù là ai cũng không thể thay đổi! Nếu không mẫu thân Diệp Nhu cũng sẽ không ở lúc tông môn gặp nạn, thời khắc mấu chốt liền nghĩ đến đem Nhu nhi nhờ nuôi ở Diệp gia bảo.
Diệp Nhu nước mắt mơ hồ, lại không có nghe được Diệp Mẫn cùng Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên cãi vả, đại điêu quanh quẩn bay lên, nhìn Diệp gia bảo hết thảy càng ngày càng xa, nàng càng không ngừng huy động tay nhỏ bé.
– Thúc công, bá bá, phụ thân, mẫu thân, chào tạm biệt gặp lại sau. Diệp Thần ca ca, chào tạm biệt gặp lại sau.
Con đường phía trước từ từ, nàng sẽ phải rời đi Tây Vũ Đế Quốc, sau này sợ rằng rất khó có lúc gặp nhau nữa.
Đại điêu xa xa bay đi, biến mất ở phía chân trời.
Tầng một Hạ Địa Quỳnh Lâu, trung ương tụ linh pháp trận, Diệp Thần vẫn khoanh chân tu luyện, Hạ Địa Quỳnh Lâu cùng ngoại giới là hoàn toàn ngăn cách, thần hồn của Diệp Thần cũng không liên lạc được Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, không biết Diệp Nữu đã rời đi Diệp gia bảo.
Diệp Thần nghĩ thầm, Hạ Địa Quỳnh Lâu có tất cả chín tầng, mỗi một tầng là một không gian độc lập, ở giữa có đường hầm thông nhau, tựa như một tòa bảo tháp chôn sâu dưới đất, tầng thứ nhất này, liền có tụ linh pháp trận tinh diệu như thế, không biết mấy tầng phía dưới sẽ có những thứ gì, Diệp Thần đối với Hạ Địa Quỳnh Lâu này sinh ra hiếu kỳ mãnh liệt, nếu tu luyện tới thập giai, hẳn liền có thể xông vào không gian tầng thứ hai một lần.
Hồi tưởng lại vị Thiên Nguyên tiền bối kia nói, nói Hạ Địa Quỳnh Lâu là một kiện bảo vật, không biết là loại bảo vật nào, có bao nhiêu uy năng, này chỉ sợ là người bình thường khó có thể tưởng tượng.
Hạ Địa Quỳnh Lâu ánh sáng mờ mờ, yêu thú gầm nhẹ cùng nhân loại cường giả hét to thỉnh thoảng lại truyền đến.
Mỗi một ngày, tụ linh pháp trận cũng sẽ vận chuyển một lần, huyền khí cùng tàn hồn từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, trong khoảng thời gian này tu luyện là không thể tốt hơn.
Huyền khí của Diệp Thần dần dần đạt đến cấp chín đỉnh phong, chỉ thiếu chút xíu nữa liền có thể đột phá tới thập giai rồi, này làm Diệp Thần cảm thấy hưng phấn. Về phần thần hồn, cũng cô đọng được càng thêm tinh thuần rồi, hắn có thể tự do khống chế thần hồn tụ tán, gặp phải hồn niệm cấp thấp, có thể ở dưới tình huống đối phương hoàn toàn không cách nào cảm giác đến mình điều tra đối phương, thần hồn như có như không phiêu đãng trên không trung, cảnh tượng phạm vi phương viên năm dặm, vào hết mi mắt.
Hướng ra phía ngoài nhìn lại, phía đông là đại quân yêu thú cùng Huyền thú, chỉ thập giai Huyền thú thì có ba bốn mươi chỉ, thập giai đỉnh phong yêu thú trên trăm chỉ, bọn chúng đối mặt với năm con yêu quái tấn công, thủy chung không cách nào lướt qua Lôi Trì nửa bước, phía tây là nhân loại cường giả, lấy cấp chín cao thủ chiếm đa số, thập giai đại khái hơn hai mươi, rất nhiều người mặc y phục thống nhất.
Thấy nhiều yêu thú, Huyền thú cùng nhân loại cường giả không ngừng muốn xông vào tụ linh pháp trận như vậy, lại làm sao cũng hướng không vào, mình lại bình yên ở trung ương tụ linh pháp trận tu luyện nhiều ngày như vậy, Diệp Thần cũng không khỏi có chút đắc ý.
Đang ở lúc thần hồn Diệp Thần quan sát phía ngoài, một con Hắc Ưng yêu thú thập giai đỉnh phong ở bên trong hỗn chiến, đột nhiên gia tốc, ở trong khe hở của mấy yêu quái xuyên qua, sưu một tiếng chui vào bên trong tụ linh pháp trận.
Chỉ Hắc Ưng kia hình thể không lớn, hai cánh triển khai cũng không tới hai thước, cộng thêm tốc độ cực nhanh, nhóm yêu quái trong lúc nhất thời lại không có ngăn cản.
Thập giai đỉnh phong Hắc Ưng yêu thú!
Đầu Hắc Ưng kia tiến vào tụ linh pháp trận, dán mặt đất nhanh chóng phi hành, sau khi nó phát hiện đầu mẫu sư tử kia, có chút bị sợ hết hồn, vội vàng vượt qua một khoảng cách, hướng trung ương tụ linh pháp trận bay thẳng mà đến.
Mẫu sư tử kia cũng thấy phi ưng nhanh chóng xẹt qua, trong con ngươi toát ra một tia thương xót đồng tình.
– Kẻ lỗ mãng thảm này, đoán chừng sẽ bị Yêu Vương điện hạ nhổ lông chim nướng ăn a.
Sư tử cái lẩm bẩm nói, vẻ mặt trong lúc đó lại có mấy phần nhìn có chút hả hê, may nhờ mình không có đi đến bên trong, đụng phải Yêu Vương điện hạ, đầu Hắc Ưng này sẽ không vận khí tốt như vậy.
Thấy Hắc Ưng như mũi tên hướng mình bắn nhanh mà đến, thần hồn của Diệp Thần nhanh chóng lan tràn ra, khóa đầu Hắc Ưng này lại.
Hắc Ưng vừa cảm thụ đến hơi thở của Diệp Thần, nhất thời bị làm cho sợ đến cả người run lên, thình thịch một tiếng đụng vào trên tảng đá tụ linh pháp trận, té rớt trên mặt đất, liền lăn một khoảng cách thật dài, lúc này mới dừng lại, lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi.
Chiêm chiếp, Hắc Ưng lảo đảo đứng lên, rên rỉ mấy tiếng, giống như là hướng Diệp Thần xin khoan dung. Nó cách trung ương tụ linh pháp trận còn có một đoạn lộ trình, không có nhìn thấy bản thân Diệp Thần, nhưng mà nó đã cảm giác ra hồn niệm uy áp cường đại, là Yêu Vương cấp cường giả không thể nghi ngờ.
Hắc Ưng yêu thú ?
Hắc Ưng này mặc dù hình thể hơi nhỏ, nhưng lực chiến đấu vẫn là tương đối khá, thân thể mạnh mẽ phi thường.
Nếu có thể thu phục một con Hắc Ưng yêu thú như vậy cũng là không tệ, tốc độ phi hành của Hắc Ưng cực nhanh, đối với thu thập tình báo có đại chỗ hữu dụng, nhưng mà mình đã thu phục được ba chỉ yêu thú rồi, không còn biện pháp khống chế yêu thú thứ tư.
Có chút không cam lòng a, thập giai đỉnh phong Hắc Ưng yêu thú, mặc dù đánh không lại Tôn cấp sơ kỳ cường giả trong nhân loại, nhưng khách quan cũng hẳn là không xa, bởi vì thập giai trung kỳ yêu thú, cũng đã tương đương với thập giai đỉnh phong trong nhân loại.
Hắc Ưng yêu thú này, so sánh với linh miêu còn cường đại hơn nhiều.
– A Ly, ngươi có thể thu phục nó hay không?
Diệp Thần nhìn về phía A Ly bên cạnh hỏi, dù sao Hắc Ưng yêu thú đã bị làm cho sợ đến không được, tại nguyên chỗ không dám nhúc nhích rồi, có thể làm cho A Ly thử một lần, A Ly cũng là thập giai Huyền thú! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Ánh mắt A Ly ngưng tụ, một cổ hồn niệm trì hoãn đưa ra ngoài, khỏa hướng Hắc Ưng yêu thú, hồn niệm của A Ly cùng thần hồn Diệp Thần có cảm giác vô cùng tương tự, chẳng qua là cường độ còn so ra kém thần hồn của Diệp Thần.
Hồn niệm của A Ly bao trùm Hắc Ưng yêu thú, cố gắng thuần phục Hắc Ưng yêu thú, sau một lát, vẫn là thất bại lắc lắc đầu, xèo xèo kêu hai tiếng.
– Hắc Ưng yêu thú này đã có chủ nhân ?
Diệp Thần mặt nhăn một chút, thập giai yêu thú bình thường, A Ly vẫn có thể thuần phục, chẳng qua là chỉ Hắc Ưng yêu thú này có chủ nhân rồi, kia thì không được.
Làm sao bây giờ ?
Diệp Thần vẫn có chút không cam lòng, một con thập giai đỉnh phong Hắc Ưng như vậy, cứ như vậy để chạy ? Diệp Thần nghĩ chỉ chốc lát, bất kể như thế nào, mình vẫn là phải thử một lần, xem một chút có thể đem chỉ Hắc Ưng yêu thú này thuần phục hay không.
Thần hồn hướng Hắc Ưng lan tràn đi ra ngoài, khóa Hắc Ưng, xâm nhập đến trong đầu Hắc Ưng.
Hắc Ưng kia giống như cảm giác được cái gì, thân thể run lên bần bật, có một loại run rẩy phát ra từ nội tâm, nếu Yêu Vương cấp cường giả muốn giết chết nó, chỉ cần áp phát nổ hồn niệm là được rồi, nó cảm thấy tử vong uy hiếp, nhưng mặc dù như vậy, nó cũng không dám có bất kỳ nhúc nhích, chỉ bằng vào lực uy hiếp của Yêu Vương, đã khiến nó hoàn toàn bỏ qua chống cự.
Thần hồn của Diệp Thần xâm nhập vào đầu Hắc Ưng, liền phát hiện hồn niệm của Hắc Ưng cũng rất nhỏ, lớn như một quả đấm của đứa bé, bàn về trí khôn, loại Hắc Ưng này còn thấp hơn linh miêu, Huyền Thiên Xích Hổ cùng Tấn Ảnh Lôi Báo, hồn niệm của Hắc Ưng giống như một hình cầu màu đen, ở biên giới hình cầu này, bám vào một tia hồn niệm màu lam, một tia hồn niệm màu lam này không phải là của Hắc Ưng, đoán chừng là hồn niệm chủ nhân của Hắc Ưng.
Mới vừa rồi Diệp Thần điều tra qua, yêu thú cùng Huyền thú phía ngoài mạnh nhất cũng chỉ là thập giai đỉnh phong, chủ nhân Hắc Ưng này hẳn là một con thập giai Huyền thú.
Muốn thế nào mới có thể đem sợi hồn niệm màu lam kia hút ra, sau đó phụ lên thần hồn của mình ? Diệp Thần chần chờ chốc lát, linh hồn là một loại đồ vật tương đối huyền diệu, nếu không cẩn thận, ở lúc hút ra hồn niệm màu lam, ảnh hưởng đến hồn niệm bản thân Hắc Ưng, chỉ Hắc Ưng này thần trí cũng sẽ bị phá hư, biến thành một chút trí khôn cũng không có, sẽ không nghe theo ra lệnh, kể từ đó, mặc dù khống chế chỉ Hắc Ưng này cũng không có ý gì.
Phải ở hút ra hồn niệm màu lam, đồng thời không ảnh hưởng đến hồn niệm bản thân Hắc Ưng mới được!
Nghĩ nửa ngày, Diệp Thần cũng không nghĩ tới biện pháp giải quyết, lâm vào trong trầm tư, mình đối với thần hồn, hồn niệm hiểu rõ vẫn còn quá ít, rất nhiều việc cũng là mình lục lọi ra tới, nếu có đám Huyền thú đại đại tương truyền điển tịch tu luyện hồn niệm có thể tham khảo, vậy thì tốt rất nhiều, chỉ tiếc Yêu tu thiên thư trong tay A Ly mình xem không hiểu, chẳng lẻ sau này mình cũng phải học văn tự Huyền thú cùng đám yêu thú?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License