( *** Nữu nhi là Nhu nhi đó nha các bác, Nữu nhi mới là tên thật của nàng, không biết sau này tác giả có lấy tên cũ hay không, nhưng hiện tại xưng hô là như vậy.)
Tử Lam quận chúa quả thực muốn bị đánh ngất xỉu đi qua, nàng lúc này mới sợ, không dám lại tiếp tục đi phía trước một bước, Diệp Thần ra tay quá độc ác, một chút cũng không có cố kỵ thân phận quận chúa của nàng, trước kia tại Vân Yên quận, nàng vẫn luôn là quyền sanh sát trong tay, chỉ có nàng đánh người khác, còn không ai dám khi dễ nàng như vậy!
– Các ngươi đều chết hết ư, còn không giúp đỡ!
Tử Lam quận chúa ủy khuất lớn tiếng chửi bới.
Bọn người Liên thiếu cốc chủ, Mạc thiếu bảo chủ chần chờ một chút, Diệp Thần không biết là tu vi gì, trong nội tâm bọn hắn hơi có chút kiêng kị.
– Hôm nay nếu các ngươi không hỗ trợ, ta trở về bẩm báo phụ vương ta, hôm nay các ngươi mơ tưởng bước ra Vân Yên quận!
Tử Lam quận chúa khóc mắng.
Bọn người Liên thiếu cốc chủ hai mặt nhìn nhau, cắn răng một cái, hướng Diệp Thần đánh tới, dù sao bọn hắn cũng là một ít Địa Tôn cấp cao thủ, ở trong bạn cùng lứa tuổi thật đúng là rất ít gặp được qua đối thủ, bọn hắn suy đoán, Diệp Thần tuyệt đối không dám ở trong Vân Yên quận này giết người, trước tiên đem Tử Lam quận chúa cứu nói sau, bằng không thì chuyện hôm nay không cách nào cùng trưởng bối gia tộc bàn giao.
Chứng kiến mấy người này đánh về phía Diệp Thần, chỉ thấy Tiểu Dực vèo một tiếng xông lên.
– Dã tiểu hài tử, cút ngay!
Chứng kiến Tiểu Dực nhào lên, Liên thiếu cốc chủ vung tay lên, muốn đem Tiểu Dực phiến bay ra ngoài, thời điểm tay của hắn phiến tới ngực Tiểu Dực, “Bành” một tiếng, giống như là lắc trên một khối thép tinh, tay phải lập tức bị chấn run lên, nhìn xem Tiểu Dực, nhưng lại không chút sứt mẻ.
– Không cho phép bảo ta dã tiểu hài tử!
Tiểu Dực phẫn nộ xông lên, đối với Liên thiếu cốc chủ là một quyền.
Bành! ! !
Cả người Liên thiếu cốc chủ bay đi ra ngoài, ngã ở cách đó không xa, nện lật ra mấy cái giá đỡ, bình bình lọ lọ phía trên bùm bùm cách cách nện ở trên người hắn, toái đầy đất, sắc mặt hắn tái nhợt, bụm lấy phần bụng, đã trúng một quyền này, hắn cơ hồ muốn đem ruột nhổ ra rồi.
Ngay sau đó, bành bành bành, bọn người Mạc thiếu bảo chủ cũng lần lượt bay ngược đi ra ngoài.
Tiểu hài tử này đến tột cùng là người nào, quả thực là đáng sợ! Mấy người bọn hắn giống như là gặp quỷ, hoảng sợ nhìn xem Tiểu Dực.
Mà ngay cả Tề trai chủ cũng bị thực lực Tiểu Dực chấn kinh rồi, Tiểu Dực xem ra, cũng chỉ có năm sáu tuổi mà thôi, bề ngoài giống như thực lực không thua Thiên Tôn cao thủ!
Tiểu Dực tựa hồ vẫn còn chưa thỏa mãn, xông đi lên đối với bọn người Liên thiếu cốc chủ một hồi quyền đấm cước đá, chỉ nghe bọn người Liên thiếu cốc chủ thê lương kêu thảm thiết không thôi. Nắm đấm của Tiểu Dực là ngay cả Huyền Tôn cấp cao thủ cũng không dám chọi cứng, nếu như không phải Tiểu Dực gắng thu sức mà nói, đoán chừng bọn người Liên thiếu cốc chủ sẽ bị một quyền đánh chết.
– Ta là Thương Vân cốc Thiếu cốc chủ, các ngươi dám đánh ta, chết chắc rồi!
Bọn người Liên thiếu cốc chủ càng không ngừng hô to, nhưng mà nghênh đón bọn hắn lại là nắm đấm giống như mưa to gió lớn của Tiểu Dực. Bọn người Liên thiếu cốc chủ bị đánh đến chết đi sống lại, ngữ khí dần dần mềm nhũn ra.
– Tha mạng, tha mạng a!
Bọn người Liên thiếu cốc chủ bị Tiểu Dực đánh đến mặt mũi bầm dập, kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, nào còn có phong độ thế gia đệ tử gì.
Tiểu Dực cái tiểu hài tử khuynh hướng bạo lực này, nghe được bọn người Liên thiếu cốc chủ xin tha, vẫn là đạp đạp đạp ở trên mặt bọn hắn cuồng đạp vài chân, lập tức máu mũi bay tứ tung.
– Hừ hừ hừ, muốn đánh nhau phải không, tìm một chút người lợi hại tới, chút thực lực ấy, một chút ý tứ cũng không có!
Tiểu Dực một bên nói, một bên lại đạp đạp đạp ở trên mông đít bọn người Liên thiếu cốc chủ đá mấy cước, làm cho bọn người Liên thiếu cốc chủ lại kêu thảm thiết liên tục.
Bên cạnh Tề trai chủ vừa mới di động một bước, một cỗ khí tức lập tức tập trung vào hắn.
– Tề trai chủ, ngươi cũng muốn ra tay sao?
Diệp Thần ngữ khí lạnh lùng nói.
Tề trai chủ cảm giác được, cỗ khí tức này cường đại vượt xa mình, nếu quả thật động thủ, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Thần, cười khổ nói:
– Các hạ đã hiểu lầm, tại hạ không phải đối thủ của các hạ, tại hạ chỉ là muốn hóa giải song phương ân oán, kính xin các hạ lưu thủ!
– Ngươi là sợ làm hư Giám Bảo trai của ngươi a, làm hư bao nhiêu, ta sẽ chiếu giá bồi thường!
Diệp Thần nhàn nhạt nói ra, ba ba ba, lại rút Tử Lam quận chúa mấy tát, lạnh lùng nói.
– Ngươi không phải muốn tiêu diệt ta cửu tộc sao? Tiếp tục a.
Tử Lam quận chúa chứng kiến bọn người Liên thiếu cốc chủ bị đánh, một bộ khóc không ra nước mắt, nàng giờ mới hiểu được tới, Diệp Thần căn bản không phải nàng có thể trêu chọc, một tiểu hài tử năm sáu tuổi bên người Diệp Thần cũng có thực lực như vậy, cái kia bản thân của hắn chẳng phải là càng kinh khủng, nàng bị bộ dạng hung tàn của Diệp Thần hù rồi.
– Ta là con gái của Vân Yên Quận Vương…
Tử Lam quận chúa còn chưa nói xong, Diệp Thần ba một tiếng rút tới.
– Các ngươi, ta…
Tử Lam quận chúa nước mắt chảy ròng, còn muốn nói chuyện, Diệp Thần lại là ba một cái tát rút tới.
– Quận chúa rất giỏi sao, đánh đúng là ngươi!”
Diệp Thần thấy Tử Lam quận chúa vẫn là chết cũng không hối cải, nữ nhân như vậy là thiếu nợ giáo huấn, liền rút mấy tát, đáng thương Tử Lam quận chúa xinh đẹp, hiện tại đoán chừng ngay cả lão ba của nàng tới cũng nhận không ra nàng.
– Xem ra ngươi là không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, ngươi cho rằng cha ngươi là Quận Vương liền rất giỏi sao, ta trước hết giết ngươi, đến lúc đó cha ngươi báo thù cho ngươi cũng muộn rồi. Ta chuẩn bị đem y phục của ngươi lấy hết, dùng dây thừng trói, để cho phi hành yêu thú của ta mang theo ngươi ở trên Vân Yên quận quấn một vòng, sau đó lại từ từ ăn thịt.
– Lớn lên đẹp rất rất giỏi sao, còn không phải là một cục thịt, nói sau phi hành yêu thú của ta có vài ngày không ăn cái gì, đoán chừng cũng đói bụng.
Diệp Thần thảnh thơi nói.
– Van cầu ngươi, không nên giết ta, chỉ cần ngươi nguyện ý buông tha ta, ngươi để cho ta làm cái gì ta cũng nguyện ý.
Tử Lam quận chúa bị dọa đến oa oa khóc lớn, nàng tuy tính cách có chút mạnh mẻ, nhưng cũng không quá đáng là nữ nhân mà thôi, sao có thể chống lại Diệp Thần đe dọa như vậy, vừa nghĩ tới cũng bị phi hành yêu thú ăn tươi, Tử Lam quận chúa dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Tử Lam quận chúa làm cho Diệp Thần không khỏi nhíu mày, hắn đối với Tử Lam quận chúa thật đúng là một chút hứng thú cũng không có, chứng kiến Tử Lam quận chúa thảm trạng như vậy, Diệp Thần ngẫm lại, nữ nhân này cũng giáo huấn đủ rồi, Diệp Thần cũng không muốn giết người, thực tế còn là một nữ nhân.
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng nói.
Nếu như là trước kia, Diệp Thần vừa tiến vào nói như vậy, đoán chừng sẽ bị bọn người Tử Lam quận chúa, Liên thiếu cốc chủ cười nhạo vô tri, nhưng mà hiện tại, Diệp Thần cùng Tiểu Dực bày ra thực lực, lại làm cho bọn hắn không thể không tin, trẻ tuổi như vậy liền có thực lực kia, bối cảnh của bọn hắn không biết sẽ cường đại tới trình độ nào!
Tử Lam quận chúa mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt, về sau nàng cũng không dám trêu chọc Diệp Thần cái tên sát tinh này nữa rồi.
Diệp Thần hừ lạnh nói, trong đôi mắt hiện lên một đạo sát cơ.
Chứng kiến bộ dạng của Diệp Thần, Tử Lam quận chúa cùng bọn người Liên thiếu cốc chủ là trong nội tâm phát lạnh.
Bọn người Tử Lam quận chúa, Liên thiếu cốc chủ cũng không ngu, người khác đã buông lời nói như vậy, rõ ràng là có chỗ dựa, bọn hắn nào còn dám tìm tới cửa? Cao cấp Linh Bảo tuy trọng yếu, nhưng như thế nào cũng không sánh bằng tánh mạng trọng yếu a!
Bọn người Tử Lam quận chúa, Liên thiếu cốc chủ vội vàng nói, kinh hồn táng đảm không thôi, bọn hắn nguyên một đám bị đánh thê thảm vô cùng.
Chứng kiến thảm trạng của những người này, trong nội tâm Diệp Thần nghẹn khẩu ác khí kia cũng ra.
Diệp Thần nhìn về phía Tiểu Dực ở một bên nói, tay phải quăng ra, một cái Túi Càn Khôn rơi xuống trên mặt bàn.
Tề trai chủ ngượng ngùng cười cười.
Tại đây những bài trí này, cũng không phải Linh Bảo cấp vật phẩm gì, mà là một ít đồ vật bình thường, 500 Ngưng Khí đan mua xuống tuyệt đối dư xài, chỉ là một lần nữa bố trí so sánh phiền toái. Bất quá cho dù Diệp Thần không cho, hắn cũng nào dám mở miệng hướng Diệp Thần muốn a!
Tiểu Dực hai tay chống nạnh, một bộ tiểu đại nhân nghênh ngang từ bên người bọn người Liên thiếu cốc chủ đi qua, mở to hai mắt, trừng bọn người Liên thiếu cốc chủ, bọn người Liên thiếu cốc chủ sợ tới mức tranh thủ thời gian lui về phía sau, núp ở bên tường.
Chứng kiến bộ dạng Tiểu Dực một bộ tiểu lưu manh, Diệp Thần không khỏi cười một tiếng, hắn đi theo Thôn Thiên lão giả, tuyệt đối có học xấu! Bất quá Tiểu Dực không giống Thôn Thiên lão giả nhu nhược biệt khuất như vậy, chỉ có phần hắn khi dễ người khác, ngoại trừ Đạm Đài Lăng, bề ngoài giống như vẫn chưa có người nào khi dễ qua Tiểu Dực!
Diệp Thần cùng Tiểu Dực tiêu sái rời đi, ở bên trong Giám Bảo trai loạn đến rối tinh rối mù, sau một lúc lâu, một ít người cách ăn mặc tôi tớ hô quát lấy tràn vào Giám Bảo trai.
Bọn người Tử Lam quận chúa, Liên thiếu cốc chủ nguyên một đám mặt mũi bầm dập, ở dưới đám nô bộc nâng đứng dậy .
Liên thiếu cốc chủ hung dữ trừng mắt Tề Vân.
Tề Vân cười khổ nói:
Bọn người Liên thiếu cốc chủ trầm mặc lại, sự thật khả năng xác thực như thế, đều do Tử Lam quận chúa cái nữ nhân ngu xuẩn này, chủ động gây sự đoan, làm hại bọn hắn bị đánh một trận, bọn hắn nhìn thoáng qua Tử Lam quận chúa, tuy biểu hiện ra bất động thanh sắc, nhưng trong đáy lòng lại hiện lên một tia chán ghét.
Tề trai chủ khuyên giải bọn người Liên thiếu cốc chủ, tuy sau lưng bọn người Liên thiếu cốc chủ là tất cả đại tông môn, nhưng những này tông môn, đối với một ít thế gia cổ xưa lánh đời mà nói, lại không đủ xem đấy.
Liên thiếu cốc chủ trầm mặc lại, vừa rồi bọn hắn nhiều Địa Tôn cao thủ như vậy rõ ràng bị một tiểu hài tử năm sáu tuổi đánh đến không hề có lực hoàn thủ, đứa bé kia có lẽ xác thực có thực lực Thiên Tôn cấp, hài tử nhỏ như vậy thì có tu vi thế kia, đại nhân còn phải nói rồi hả?
Tề trai chủ nói.
Liên thiếu cốc chủ liếc qua Tề trai chủ, trên người kịch liệt đau nhức làm hắn không khỏi tê một tiếng hít một hơi hơi lạnh.
Tề trai chủ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Liên thiếu cốc chủ nói.
Liên thiếu cốc chủ thần sắc dừng lại:
Tề trai chủ muốn nói lại thôi.
Nghe được Tề trai chủ nói, bất kể là bọn người Liên thiếu cốc chủ, Mạc thiếu bảo chủ, hay là Tử Lam quận chúa bị đánh có chút phát mộng, trong nội tâm tất cả đều phát lạnh, mặc dù Tề trai chủ có chút nói chuyện giật gân, nhưng bọn hắn không thể không thừa nhận, xác thực có khả năng như vậy. Dù sao Đông Đại Lục, xác thực là có một ít lánh đời thế gia siêu cường tồn tại.
Xem ra hôm nay bữa tiệc đánh này, khổ sở uổng phí rồi, căn bản tìm không về được!
Liên thiếu cốc chủ chán ghét nhìn thoáng qua Tử Lam quận chúa, nếu không có nữ nhân ngu xuẩn này đột nhiên ra tay, bọn hắn cũng sẽ không biết bị đánh một trận, nghĩ đến Diệp Thần mới vừa rồi nói những lời kia, trong lòng của hắn đối với Tử Lam quận chúa, cũng là sinh ra khúc mắc sâu đậm.
Liên thiếu cốc chủ có chút chắp tay, liền dẫn một đám người, khập khiễng rời đi.
Tề Vân ở bên người Tử Lam quận chúa nhỏ giọng nói.
Tử Lam quận chúa bị sợ bể mật, không dám nói gì, ở mấy gia bộc nâng xuống, đã đi ra Giám Bảo trai.
Diệp Thần mang theo Tiểu Dực một đường từ Giám Bảo trai đi ra ngoài, ở trong thành tìm tiệm cơm ăn chút gì đó, nhìn xem sắc trời, đã hơi trễ rồi, hắn chuẩn bị đợi sáng sớm ngày mai lại lên Xích Viêm Tông.
Trong quán ăn ăn cơm không ít người, có rất nhiều người đều đang nói chuyện sự tình Xích Viêm Tông Luận Võ Đại Hội.
Người nói chuyện giảm thấp xuống thanh âm, thấp giọng nói:
Những tin vịt này, thiệt giả khó phân biệt, Diệp Thần ngược lại là đã nghe được rất nhiều tin tức có quan hệ cùng Xích Viêm Tông, còn có một chút về Nữu Nhi, không biết Nữu Nhi hiện tại thế nào, thần sắc Diệp Thần có chút ảm đạm.
Giáo huấn bọn người Tử Lam quận chúa cùng Liên thiếu cốc chủ, bọn hắn có lẽ không dám lại trêu chọc mình rồi, bất quá vẫn là coi chừng đề phòng cho thỏa đáng, thần hồn kéo dài mà ra, xác định chung quanh không có người theo dõi, lúc này Diệp Thần mới yên lòng lại.
Diệp Thần ở trong khách sạn nghỉ ngơi và hồi phục một buổi tối, thần hồn thời khắc chú ý động tĩnh chung quanh, xác định không có người theo dõi, lúc này mới yên tâm, nghĩ thầm lấy những thế gia đệ tử này, ngược lại cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc. Chính mình bày ra thực lực, hẳn là đem bọn hắn chấn nhiếp rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Thần đối với Tiểu Dực nói.
Tiểu Dực đi theo đằng sau Diệp Thần, từ trong khách sạn đi ra, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, là một ngày thời tiết tốt.
Đem Kim Dương điêu lĩnh trở lại nói sau, mặc dù chỉ là sáng sớm, trên đường phố đã dòng người ghé qua, phi thường náo nhiệt.
Bất quá Diệp Thần không có một điểm tâm tư dừng lại, vội vã tiến đến Xích Viêm Tông.
Trên đường đi tới, xuyên qua ba đường cái, ngẩng đầu nhìn lại, xa xa xuyên thẳng qua trong dòng người, một thân ảnh quen thuộc đập vào mi mắt, cái thân ảnh này, làm bạn với Diệp Thần từ nhỏ đến lớn, Diệp Thần như thế nào lại không nhận biết? Dáng người nàng yểu điệu, ăn mặc một thân áo tơ trắng, giống như là một đóa sơ hà lẳng lặng tách ra, mặc dù chỉ là bên mặt, cũng đẹp đến như người trong bức họa.
Chung quanh những người đi ngang qua kia, sau khi gặp nàng, nhao nhao ngừng chân, đem ánh mắt quăng tới, thời gian phảng phất ở lúc này dừng lại. Bộ dáng mỹ mạo như vậy, để cho bọn hắn hô hấp cũng không khỏi dừng lại.
Nàng lẳng lặng ngưng nhìn chỗ xa, trong đôi mắt tựa hồ lộ ra một ít đau thương, nàng tựa hồ gầy đi một tí, váy tơ múa, phảng phất muốn phiêu nhiên tiên thăng.
Lại là Nữu Nhi, không nghĩ tới ở bên trong Vân Yên quận thành đụng phải Nữu Nhi.
Diệp Thần kinh hỉ hô, bước chân nhanh hơn, hướng phía trước đi đến.
Nghe được thanh âm này, thân thể cô gái kia mạnh mẽ dừng thoáng một phát, hướng bên Diệp Thần xem ra, trong ánh mắt toát ra một tia vui sướng cùng kích động.
Là Diệp Thần ca ca sao?
Thật sự? Hay là Nữu Nhi đang nằm mơ?
Nước mắt óng ánh tràn mi mà ra, hoàn toàn không nghĩ tới, vậy mà lại ở chỗ này gặp được Diệp Thần, từ khi ly khai Diệp gia bảo, nàng không bao giờ không nhớ tới Diệp gia bảo từng cọng cây ngọn cỏ, nghĩ đến mọi người Diệp gia bảo, nghĩ đến Diệp Thần, bởi vì trong đời của nàng thời gian đẹp nhất, đều là ở Diệp gia vượt qua, Diệp Thần trong lòng của nàng, chiếm sức nặng quá nặng. Mỗi một ngày, nàng đều có thể mộng thấy Diệp Thần, cái hương vị quen thuộc kia, phảng phất thấm linh hồn của nàng.
Diệp Thần vui vẻ nói, đẩy ra đám người, bước nhanh hướng Diệp Nữu đi đến.
Nhìn xem khuôn mặt quen thuộc kia của Diệp Thần, trong nội tâm các loại cảm xúc lộn xộn tuôn ra, nàng rất muốn nhào vào trong ngực Diệp Thần, chăm chú ôm lấy Diệp Thần, khóc lớn một hồi, sau đó vĩnh viễn không hề tách ra, thế nhưng mà, nàng minh bạch mình không thể làm như vậy, nếu làm như vậy, đối với Diệp Thần, đối với Diệp gia bảo, chính là một hồi tai hoạ ngập đầu.
Trong đôi mắt Diệp Nữu hiện lên một tia kiên định cùng quyết tuyệt, xoay người, giống như một con Hồ Điệp nhanh nhẹn bay lên, hướng xa xa lao đi.
Diệp Nữu thì thào nói, nước mắt tùy ý chảy xuống, đã lướt đi hơn trăm thước.
Diệp Thần chứng kiến Diệp Nữu quay người ly khai, lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không biết Diệp Nữu vì cái gì đối với hắn như vậy, hắn rõ ràng thấy được vui sướng trong đôi mắt Diệp Nữu, còn có cái thâm trầm tưởng niệm kia, thế nhưng mà vì cái gì Diệp Nữu chứng kiến hắn, lại xoay người rời đi?
Địa phương vốn là Diệp Nữu đứng, một lão phu nhân ước chừng hơn 40 tuổi lạnh lùng nhìn sang Diệp Thần, ánh mắt của nàng như là chim ưng, sau đó thả người bay lên, đi theo đằng sau Diệp Nữu.
Người đã đi, Diệp Thần đứng tại nguyên chỗ, không có đuổi theo, trầm mặc hồi lâu.
Hôm nay tại nội thành gặp được Nữu Nhi, hoàn toàn là ngoài ý muốn, từ trên thần sắc tiều tụy của Nữu Nhi có thể nhìn ra, Nữu Nhi tại Xích Viêm Tông trôi qua cũng không tốt, Diệp Thần xiết chặt nắm đấm, Nữu Nhi từ nhỏ đến lớn cùng mình lớn lên, cho tới bây giờ không có thụ qua ủy khuất gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License