Diệp Thần đưa túi càn khôn cho Nhất Khối, nói:
Nhất Khối tiếp nhận túi càn khôn, bay về hướng Tinh Điện.
Diệp Thần thi triển Bôn Lôi Thiểm, hắn đi cực nhanh, thần hồn lan tràn ra, kéo dài qua bốn phía, thần hồn bao phủ nơi nào thì hắn biết biết rõ số lượng hồn thú chung quanh rất kinh người, nhiều hồn thú như thế nói không chừng sẽ có được yêu vương, đây là điều nguy hiểm với người tự cư ở chung quanh.
Hy vọng hắn nghĩ quá nhiều, tận lực không nên xuất hiện hồn thú yêu vương.
Hắn bay thẳng một đường, một khi phát hiện có hồn thú Thiên Sư cấp, Huyền sư cấp thì Diệp Thần không chút do dự thu chúng, thi thể bỏ vào trong bao tay không gian, mà tiêu diệt hồn thú Thiên Sư cấp, Huyền sư cấp cũng giảm bớt áp lực cho các tòa thành chung quanh, hơn nữa thi thể hồn thú Thiên Sư cấp, Huyền sư cấp sau khi ăn cũng có thể tăng thực lực lên, có thể phân phát cho nhiều đệ tử Tinh Điện…
Bay đi mấy ngàn dặm, thần hồn của hắn đã quét qua phạm vi ba bốn ngàn dặm chung quanh.
Dọc theo con đường này có rất nhiều thôn trấn bị hồn thú phá hủy, rất nhiều địa phương nhân loại và yêu thú đã tuyệt tích, trở thành thiên đường của hồn thú, có chút sơn cốc đồ ăn phong thú, hồn thú đông nghịt khắp nơi, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Không biết khởi nguồn của hồn thú ở đâu Diệp Thần bay một đường như vậy cũng điều tra, đúng lúc này trong rừng truyền ra tiếng rầm rầm, là có cao thủ tuyệt thế đang quyết đấu.
Diệp Thần khẽ nhíu mày, dùng trình độ nhạy cảm của hắn, hoàn toàn có thể nghe được âm thanh ở mấy ngàn dặm, động tĩnh lớn như thế chỉ sợ ít nhất là cường giả ngoài Vô Thủy Cảnh đấu nhau.
Cường giả Vô Thủy Cảnh cũng không đáng sợ, nếu gặp được Linh Vọng Cảnh thì phiền toái.
Diệp Thần chần chờ một lát, chính thần hồn của hắn mở rộng ra hai ngàn dặm nên ở xa xa xem chiến đấu có lẽ không sao! Vì mục đích an toàn, Diệp Thần dùng Thâu Thiên Hoán Viết Cải Hoán thay đổi dung mạo, biến thành một nam tử trung niên sau đó lao qua bên kia.
Đi thêm ngàn dặm thì thần hồn của Diệp Thần cũng điều tra được là ai chiến đấu.
Tại sao là nàng?
Thân hình Diệp Thần hơi dừng lại, không nghĩ tới lại gặp nàng ở nơi này.
Phía trước có hơn ba mươi cao thủ lăng không mà đứng, hơn ba mươi cao thủ, mỗi người đều đạt tới thần tôn yêu vương, trong đó có năm là Vô Thủy Cảnh, còn có một người Diệp Thần không cảm giác được cấp bạc gì, chỉ sợ là Linh Vọng Cảnh!
Những cao thủ này phân biệt đứng ở các nơi, hình thành trận thế khổng lồ, chung quanh cấm chế trùng trùng điệp điệp hình thành trói buộc các nơi, trận chiến đấu này vô cùng thâm ảo, có thể dẫn động uy năng thiên địa.
Những người bọn họ đều có đặc điểm này, ở ống tay áo của bọn họ dều có dấu hiệu, thêu hình kim kiếm nhỏ.
Là người chấp pháp điện!
Hơn ba mươi cao thủ này vây quanh, Đạm Thai Lăng đứng ở đó, bộ váy trắng vờn quanh người, trên cổ của nàng có vòng cổ sáng bóng màu da trời, càng phát ra hào quang mát lạnh, da thịt cổ tay trắng như tuyết, lụa trắng trên người bay múa, cầm Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay, hào quang bảy màu chiếu rọi dung nhan của nàng, giống như cửu thiên thần nữ, tóc dài co lại, dung nhanh thanh lệ cao quý và trang nhã, chỉ có chân mày là hiện ra nét lạnh giá, giống như như băng sơn khiến người ta không dám tới gần.
Mặc dù đối mặt nhiều cao thủ, Đạm Thai Lăng vẫn tỏa ra khí thế mạnh mẽ tuyệt đối, ngạo nghễ quan sát mọi người.
Đạm Thai Lăng vì sao bị người chấp pháp điện vây quanh? Chấp pháp điện và Đạm Thai Lăng có ân oán gì?
Chẳng lẽ bởi vì Phó Vũ?
Diệp Thần nghĩ lại, cảm thấy không đúng. Dù so Phó Vũ cũng chỉ là điện chủ phân điện chấp pháp điện, cấp thần tôn mà thôi, trước đây chỉ bị Đạm Thai Lăng gây thương tích, Đạm Thai Lăng cũng không có giết Phó Vũ, chấp pháp điện không đáng vì một tên điện chủ phân điện mà chọc cao thủ Linh Vọng Cảnh a!
Vậy thì tranh chấp này xuất hiện từ đâu?
Đưa mắt nhìn qua tình huống chung quanh, chấp pháp điện bên nỳ trừ ba mươi cao thủ lăng không trên cao, ở xa xa có hơn mười cao thủ thần tôn, yêu vương đang ngồi, xem ra là chiến đấu bị thương, đang khôi phục thương thế.
Trận chiến này sợ rằng đã đánh thật lâu, chấp pháp điện bên kia có hơn mười người bị thương, trái lại Đạm Thai Lăng không có vết thương nào. Nhưng mà sắc mặt tí nhợt mà thôi.
Cao thủ đầu lĩnh của chấp pháp điện hừ lạnh nói ra, bọn họ thật vất vả dẫn Đạm Thai Lăng tới lục địa, thiết trí khốn linh trận vây khốn Đạm Thai Lăng, há có thể cho Đạm Thai Lăng cơ hội. Khiến Đạm Thai Lăng đào thoát? Khốn linh trận này đã tiêu hao ngoài sáu thành thực lực của Đạm Thai Lăng. Mà hắn đến bây giờ còn chưa có ra tay.
Tuy thực lực của Đạm Thai Lăng còn chưa tới bốn phần thực lực, nhưng hắn còn phi thường cẩn thận, ai biết Đạm Thai Lăng có sát chiêu ẩn dấu hay không? Mà Đạm Thai Lăng đang cầm Hải Thần Tam Xoa Kích, nghe nói đây là chí bảo!
Đạm Thai Lăng nhíu mày. Âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên, Tam Xoa Kích Thất Thải tỏa thần quang ra bảo vệ quanh thân, chiếm ý tuôn ra bao phủ Phó Nguyên Hiên.
Phó Nguyên Hiên mặt không đổi sắc, bất vi sở động, cười lạnh nói:
Thực lực của Đạm Thai Lăng khiến cho Phó Nguyên Hiên kiêng kị thật sâu, khốn linh trận của chấp pháp điện dùng vây sát siêu cấp cường giả, bản thân của hắn cũng chỉ có thể kiên trì trong khốn linh trận sáu tiếng, mà Đạm Thai Lăng, đã kiên trì hơn ba mươi canh giờ, vượt xa đoán trước của hắn.
Đạm Thai Lăng khinh thường hừ lạnh một tiếng, lụa trắng trên người không ngừng bay múa ngăn cản huyền khí từ khốn linh trận oanh kích.
Phó Nguyên Hiên cười to như điên.
Đạm Thai Lăng một tay cầm Hải Thần Tam Xoa Kích, mặt như sương lạnh, ngữ khí lạnh như băng, huyền khí quanh người oanh kích tới, nhưng đều bị lụa trắng của Đạm Thai Lăng ngăn cản được.
Phó Nguyên Hiên tay phải vuốt trường kiếm màu đỏ, trên mặt có cảm giác đắc ý nói không nên lời.
Khốn linh trận này là pháp khí, linh hí của cao thủ chấp pháp điện tạo thành, đao kiếm tung hoành bay thẳng về phía Đạm Thai Lăng.
Đạm Thai Lăng huy động Hải Thần Tam Xoa Kích ngăn cản đao kiếm chung quanh đánh tới, đinh đinh đinh, Hải Thần Tam Xoa Kích sáng ngời đánh nổ ba thanh kiếm.
Cao thủ Linh Vọng Cảnh có cảm giác tuyệt đỉnh, nếu là lúc bình thường những tên này trong mắt Đạm Thai Lăng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, vung Tam Xoa Kích là có thể đánh nát toàn bộ linh bảo này, nhưng mà khốn linh trận quá mức huyền diệu, từ trong trận nhìn qua chung quanh tất cả đều là hư vô hỗn độn, những đao kiếm này xuất quỷ nhập thần, làm cho nàng khó lòng phòng bị. Huống chi nàng hiện tại chỉ còn bốn thành chiến lực.
Khốn linh trận này không hổ là một trong ba sát trận của chấp pháp điện.
Trước đây chấp pháp điện thông tri nàng, nói tìm được nơi phát ra hồn thú thú triều, cần tất cả cao thủ siêu cấp thế lực đi hiệp trợ, Lôi Thú nhất mạch, Chiến Thần Đường siêu cấp thế lực đều phái cao thủ ra, Đạm Thai Lăng cũng được mời, Đạm Thai Lăng tin là thật, Hải yêu nhất tộc cũng bị thủy hệ hồn thú công kích, vì cứu vớt tộc nhân, Đạm Thai Lăng lúc này mới tin lời chấp pháp điện.
Nhưng mà không nghĩ tới chấp pháp điện vô sỉ đến cực điểm, không ngờ là âm mưu muốn vây sát nàng.
Đạm Thai Lăng vô cùng tức giận, hồn thú thú triều đột kích, hàng tỷ sinh linh tùy thời bỏ mạng, mà chấp pháp điện thế lực lớn nhất đại lục không muốn đối phó hồn thú, rõ ràng còn muốn phục giết nàng, củng cố địa vị của chấp pháp điện.
Sau khi Đạm Thai Lăng tấn giai thì thực lực tăng lên cực lớn, là mười cao thủ của đông đại lục, tối thiểu có thể xâm nhập top năm, chấp pháp điện lo lắng nếu như Hải yêu nhất tộc cùng Lôi Thú nhất tộc kết minh, như vậy thì có thể ngăn cản chấp pháp điện!
Không nghĩ tới chấp pháp điện vì tư lợi của mình làm ra hành động đê tiện như vậy!
Đạm Thai Lăng đối xử lạnh nhạt ngưng mắt nhìn hư không, trong vô biển hải vực xa xa có hàng tỷ tộc nhân của sinh tồn, với tư cách là một trong những trụ cột của Hải yêu nhất tộc thì nàng không thể chết!
Cho dù đối mặt với công kích liên miên không dứt, Đạm Thai Lăng vẫn bảo tồn một phần thực lực, không có phóng thích lĩnh vực, tỉnh táo tìm kiếm sơ hở của khốn linh trận, nhưng mà khốn linh trận này không hổ là sát trận của chấp pháp điện, đao quang kiếm ảnh bên trong liên miên không dứt.
Phó Nguyên Hiên nhìn qua giữa khốn linh trận, Đạm Thai Lăng ngoan cố chống cự thì nội tâm của hắn cười lạnh, thực lực Đạm Thai Lăng mạnh cỡ nào, còn không phải chết trong tay Phó Nguyên Hiên ta sao? Nhìn xem nhìn xem, hắn lúc này chặc chặc thở dài, Đạm Thai Lăng quả nhiên không hổ là một trong ba mỹ nữ của đại lục, thon dài yểu điệu, nở nang hấp dẫn, dung mạo tú lệ độc nhất vô nhị, thật có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, giống như tiên tử, làm cho người ta khó ức chế mơ màng.
Đạm Thai Lăng lạnh lùng như băng, cao quý như nữ thần, nhưng lại khiến Phó Nguyên Hiên sinh ra dục vọng chinh phục mãnh liệt, băng sơn mỹ nhân như thế, nếu như hầu hạ hắn thì tốt đẹp cỡ nào!
Phó Nguyên Hiên khóe miệng tươi cười dâm tà, hắn mặc dù có suy nghĩ độc chiếm, nhưng mà khó tìm được cực phẩm như Đạm Thai Lăng này.
Đúng lúc này Phó Nguyên Hiên đột nhiên cảm giác được có khí tức, lạnh giọng quát:
Trong nội tâm Phó Nguyên Hiên kinh sợ, người quan sát bọn họ tu vị hồn niệm rất mạnh, chỉ sợ đã xem một thời gian ngắn, cho tới bây giờ mới bị hắn phát giác, tu vị có lẽ đã ngoài yêu vương, rất có thể là cường giả Vô Thủy Cảnh, người như vậy xuất hiện không rõ là địch là bạn, Phó Nguyên Hiên lập tức sinh lòng cảnh giới.
Nếu như là người của Lôi Thú nhất mạch hoặc là Hải yêu nhất tộc quay về báo tin, vậy phiền toái, dù sao chấp pháp điện hành động che giấu, một khi khiến cho hai thế lực lớn này bắn ngược, hậu quả kia không tưởng tượng nổi.
Phó Nguyên Hiên tức giận nói ra, trong lòng của hắn cấp bách, phải nhanh chóng bắt giữ Đạm Thai Lăng, mau chóng rời khỏi đây!
Hai tên cường giả Vô Thủy Cảnh lúc này hóa thành hào quang bay qua hướng Diệp Thần.
Hai tên cường giả Vô Thủy Cảnh vừa đi, uy lực của khốn linh trận giảm yếu đi rất nhiều, nhưng mà vây khốn Đạm Thai Lăng vẫn không có gì.
Diệp Thần đang ở ngoài ngàn dặm, phát hiện hai Vô Thủy Cảnh đang bay tới chỗ mình thì biết đã bị phát hiện!
Tuy nói hắn tận lực che giấu khí tức, thao túng thần hồn quan sát từ xa, nhưng vẫn không thoát được cảm giác của cường giả Linh Vọng Cảnh.
Sư Gia lúc này ở trong tinh ấn quát lên.
Diệp Thần đưa ra quyết định.
Sư Gia cười lớn một tiếng, ngữ khí cổ quái nói:
Diệp Thần đầu đầy hắc tuyến, vào lúc này Sư Gia còn có tâm tư này, đúng là hết nói.
Diệp Thần ngưng mắt nhìn qua phương xa, hai cường giả Vô Thủy Cảnh đang lao thẳng qua bên này, trong đầu hắn xuất hiện ý niệm, lông mi nhảy lên, lôi quang trên người ẩn hiện, sấm sét từng hồi.
Diệp Thần chẳng những không có chạy trốn, mà là bay qua hướng của hai tên cường giả Vô Thủy Cảnh.
Chấn Thiên Đỉnh rời khỏi tay, càng biến càng lớn, hóa thành cự đỉnh mấy vạn cân, xoay tròn trên cao và toàn thân có hỏa diễm lập lòe, giống như một thiên thạch, kéo cái đuôi lửa dài bắn ra phương xa.
Diệp Thần trốn ở đằng sau Chấn Thiên Đỉnh, càng không ngừng thi triển Bôn Lôi Thiểm, gia tốc lao lên và không ngừng dùng chưởng đánh lên Chấn Thiên Đỉnh, chỉ thấy Chấn Thiên Đỉnh bị chưởng lực của Diệp Thần oanh kích nên tốc độ càng lúc càng nhanh, thời gian dần qua ngay cả Diệp Thần dùng Bôn Lôi Thiểm cũng có xu thế theo không kịp.
Tên cường giả Vô Thủy Cảnh tên là Tần Minh quá sợ hãi, hắn nhìn qua phía trước, chỉ thấy có một cự đỉnh khổng lồ đang bay tới, tốc độ quả thực là nhanh đến mức tận cùng.
Phùng Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó hắn sợ hãi kêu to lên, lớn một cái đỉnh lớn như thế mà tốc độ lại rất nhanh, khốn linh trận trúng một kích là bị phá ngay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License