Mà cường giả Vô Thủy Cảnh ở xa xa lăng không bay tới.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Diệp Thần mặc Tử Ma Chiến Giáp nên bọn họ không cách nào, nhưng mà Diệp Thần muốn kích giết bọn họ cũng quá khó, chênh lệch quá lớn.
Trước tiên đánh chết Tông Nguyên là do hắn có đủ nguyên khí đan, lúc này hao tổn hắn chết đi, nhưng mà đối mặt với mấy tên cường giả Vô Thủy Cảnh thì Diệp Thần căn bản không áp được.
Oanh một tiếng, lĩnh vực ở xa xa va chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh ầm ầm và chấn đắc người ta khiếp sợ.
Phó Nguyên Hiên chảy máu tươi, lăng không bay ngược ra xa mấy ngàn thước, mà Đạm Đài Lăng thì hóa thành lưu quang bay qua phía Diệp Thần.
Diệp Thần vội vàng thu Chấn Thiên Đỉnh lại.
Phó Nguyên Hiên gấp giọng gào thét.
Nghe được Phó Nguyên Hiên nói thế, Phùng Vũ, Tần Minh và năm tên cường giả Vô Thủy Cảnh nhìn nhau, đồng loạt lao qua phía Đạm Đài Lăng.
Đạm Đài Lăng hừ lạnh một tiếng, một đạo thần quang bảy màu bắn ra bốn phía,thần quang bảy màu này đánh trúng đám người Phùng Vũ, chỉ thấy những cường giả Vô Thủy Cảnh này phun máu tươi bay ngược ra phía sau.
Ngay cả khi nàng bị trọng thương, Đạm Đài Lăng cũng không phải những cá tạp Vô Thủy Cảnh có thể so sánh.
Đạm Đài Lăng kéo Diệp Thần bay đi, mang theo Diệp Thần lao qua xa xa, biến mất cuối chân trời.
Đám người Phùng Vũ, Tần Minh che ngực, sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn Đạm Đài Lăng lao đi, bọn họ hoảng sợ nhìn nhau.
Nữ nhân này thật sự thật đáng sợ, bị nhốt trong khốn linh trận lâu như vậy, bản thân bị trọng thương vẫn có thể đánh tan Phó Nguyên Hiên thái thượng trưởng lão, lại một kích đơn giản đánh bay bọn họ, nếu như thực lực đinh phong thì nói thế nào cho phải?
Phải biết rằng Phó Nguyên Hiên ở trong chấp pháp điện thực lực gần với ba vị điện chủ, trong đám thái thượng trưởng lão cũng xếp hàng thứ nhất.
Đây là nói ba điện chủ xuất thế mới có thể chống lại Đạm Đài Lăng?
Phó Nguyên Hiên vết máu đầy người, chật vật không chịu nổi bay tới, nhìn qua phía chân trời, sắc mặt âm trầm.
Đám người Phùng Vũ nhìn qua Phó Nguyên Hiên hỏi.
Phó Nguyên Hiên lạnh giọng nói:
Còn phải tiếp tục truy kích? Đám người Phùng Vũ có chút sợ, Đạm Đài Lăng thật đáng sợ, căn bản không phải bọn họ có thể đối kháng, hơi không cẩn thận có thể bị Đạm Đài Lăng giết chết, nhưng mà bọn họ không có nói ra.
Phó Nguyên Hiên sâm lãnh nói ra, người nọ mang theo vài kiện trọng bảo, mặc dù chỉ là Yêu Vương nhưng có thể đối kháng với Vô Thủy Cảnh, mặc dù đối mặt khí thế của hắn áp bách cũng có thể bình tĩnh ứng đối, người này tiềm lực tuyệt đối không thể bỏ qua.
Phó Nguyên Hiên thoáng điều tức một chút, thả người lao đi, còn lại năm Vô Thủy Cảnh và mấy tên Thần Tôn, Yêu Vương cũng nhao nhao đuổi theo, bắt đầu truy tung.
Tốc độ của Đạm Đài Lăng thật sự quá nhanh, mang theo Diệp Thần bay đi rất xa, Diệp Thần thậm chí còn không thấy rõ cảnh tượng bên dưới thế nào.
Tốc độ này cho người ta ảo giác như vượt qua cả thời gian.
Qua chừng hai tiếng bay qua thảo nguyên rộng lớn, hoang mạc, cách Tây Vũ đế quốc cũng không biết bao xa, tiến vào một rừng rậm nguyên thủy vô tận, nhìn ra xa là núi non liên miên không dứt.
Tốc độ của Đạm Đài Lăng chậm lại, lảo đảo một chút suýt nữa ngã xuống.
Diệp Thần vỗ trán, phía trên ướt sũng, tất cả đều là vết máu của Đạm Đài Lăng. Diệp Thần trong lòng cả kinh, trận chiến vừa rồi sợ rằng Đạm Đài Lăng đã bị thương nặng!
Diệp Thần nói:
Nghe được Diệp Thần nói thế, Đạm Đài Lăng hạ thấp độ cao, vèo một tiếng mang theo Diệp Thần tiến vào một sơn động, tay phải nàng vung lên, bố trí cấm chế chung quanh sơn động.
Diệp Thần hỏi, chỉ thấy Đạm Đài Lăng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bờ môi phát tím, đây là biểu hiện trúng độc.
Đạm Đài Lăng có chút vô lực nhìn qua Diệp Thần, nhàn nhạt nói ra:
Đạm Đài Lăng rất ít thiếu nhân tình của người khác, ngay cả cảm tạ cũng không lưu lát.
Diệp Thần dung mạo biến ảo, biến lại tướng mạo vốn có.
Đạm Đài Lăng lúc này trong mắt đầy ngạc nhiên, nàng không nghĩ cứu nàng chính là Diệp Thần, trong nội tâm gợn sóng, nhưng lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, nàng ngồi trên một tảng đá liệu thương.
Nữ nhân lãnh ngạo, ngay cả thời điểm bản thân bị trọng thương cũng không muốn cho người khác thấy mình mềm yếu.
Diệp Thần đi ra ngoài nhìn, cửa động bố trí cấm chế, nhưng mà không biết đám người Phó Nguyên Hiên có đuổi theo hay không, một khi truy tung tới thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, trong nội tâm vô cùng lo lắng.
Không biết Đạm Đài Lăng tổn thương thế nào, bao lâu có thể khôi phục.
Quay đầu lại nhìn qua Đạm Đài Lăng, trải qua chiến đấu vừa rồi, búi tóc của Đạm Đài Lăng tán loạn, mái tóc đen nhánh rủ xuống như thác nước, hoàn toàn khác với bộ dáng lãnh ngạo của nàng, hiện ra vài phần ôn nhu. Đôi má tái nhợt làm cho người ta thương tiếc.
Nàng mặc váy trắng, xương quai xanh và bàn tay trắng nõn hiện ra, nhưng mà trên ngực có thanh kiếm gãy, miệng vết thương nhiễm máu tươi khiến người ta giật mình, thủy hệ huyền khí bao quanh thân thể. Lộ ra vài phần mông lung xa xôi.
Diệp Thần kinh hãi không thôi, nữ nhân này lúc nãy mang theo thanh kiếm gãy này bay lâu như thế!
Chuôi kiếm gãy này đâm vào gần trái tim Đạm Đài Lăng. Không thể dễ dàng rút ra, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Diệp Thần nhìn qua Đạm Đài Lăng, nhắm mắt lại, trong nội tâm hiện ra cảm xúc không hiểu.
Bằng tâm mà nói, Đạm Đài Lăng quả thật rất đẹp. Nhưng mà nàng bày ra cho thế nhân vĩnh viễn là bộ dáng lạnh như băng, hình tượng cao ngạo, khiến người ta không dám tới gần.
Nhưng cho dù như thế nào thì nàng vẫn là nữ nhân.
Trên lưng của nàng mang theo quá nhiều gánh nặng.
Diệp Thần không rõ tại sao mình lại nghĩ nhiều như vậy, có lẽ chỉ là bởi vì nhìn thấy Đạm Đài Lăng có một mặt không muốn người ta biết.
Đúng lúc này Diệp Thần đột nhiên nhìn thấy Đạm Đài Lăng ngồi trên tảng đá thân thể lay động một cái, sau đó ngã xuống đất.
Diệp Thần giật mình, nhanh chóng đi qua đỡ lấy Đạm Đài Lăng.
Đạm Đài Lăng nói muốn ngồi xuống liệu độc, Diệp Thần còn tưởng rằng Đạm Đài Lăng có thể tự mình bức độc ra, không nghĩ tới Đạm Đài Lăng đã không kháng nổi độc tố.
Ngẫm lại cũng thế, nếu như là Đạm Đài Lăng thời kỳ đỉnh phong, mặc dù trúng độc gì thì vấn đề không lớn, nhưng mà bây giờ Đạm Đài Lăng thực lực đã hao tổn quá nhiều, chỉ sợ mười không còn được một, muốn bức độc ra thì quá khó khăn.
Diệp Thần vịn Đạm Đài Lăng ngồi lên tảng đá, tay trái chống đỡ Đạm Đài Lăng, cảm xúc tỉ mỉ hiện ra trong lòng, làn da của Đạm Đài Lăng mượt mà giống như ngọc thạch, nhưng mà hiện tại Diệp Thần nội tâm có cảm giác kiều diễm, trong tay trái xuất hiện từng đạo huyền khí, xâm nhập vào người Đạm Đài Lăng.
Huyền khí của hắn bức độc âm hàn, đang chạy loạn trong kinh mạch của Đạm Đài Lăng, so với âm độc trong cấm vực còn nguy hiểm hơn.
Huyền khí đang bị độc âm hàn này thôn phệ từ từ, sau đó hòa vào với chúng.
Đạt được huyền khí trong người Diệp Thần ân cần săn sóc, Đạm Đài Lăng lúc này hơi có chút huyết sắc.
Bên ngoài cấm chế có vài tiếng xé gió vang lên.
Phó Nguyên Hiên và hai mươi mấy người đang ở trên không trung.,
Sắc mặt Phó Nguyên Hiên âm trầm, tuy không biết xích xà độc có tiêu diệt Đạm Đài Lăng hay không, nhưng mà chă nhìn thấy thi thể của Đạm Đài Lăng thì hắn vẫn lo lắng.
Phó Nguyên Hiên trầm giọng nói, hắn cũng không tin Đạm Đài Lăng bị thương nặng như vậy có thể chạy xa.
Sưu sưu sưu, hơn hai mươi thân ảnh lao ra bốn phương tám hướng.
Diệp Thần cảm giác được khí tức hồn niệm đảo qua cấm chế, trong nội tâm khẩn trương vạn phần, nhưng cũng may cấm chế của Đạm Đài Lăng dường như cực kỳ hữu hiệu, những hồn niệm đảo qua cấm chế một lát rồi dời đi nơi khác.
Hy vọng bị phát hiện!
Tuy Diệp Thần tùy thời cảnh giới, nhưng mà tâm thần vẫn chuyên chú chữa thương cho Đạm Đài Lăng, huyền khí vẫn đảo qua kinh mạch của Đạm Đài Lăng, cắn nuốt độc tố âm hàn trong người Đạm Đài Lăng, huyền khí dần dần dò xét đến phần bụng dưới của Đạm Đài Lăng thì trên mặt Diệp Thần lúc này nóng lên, hiển nhiên có vài phần xấu hổ.
Mặc dù chỉ là huyền khí, nhưng mà Diệp Thần vẫn cảm nhận rõ từng bộ phận thân thể của Đạm Đài Lăng, giống như hắn có thể sờ sắp người của Đạm Đài Lăng vậy.
Huyền khí của Diệp Thần ân cần săn sóc cho nên Đạm Đài Lăng cũng thanh tỉnh một ít, nàng mở to mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Thần.
Đôii mắt của nàng tinh khiết như bảo thạch, không chứa có một tia tạp chất.
Trong cái nhìn của Đạm Đài Lăng, Diệp Thần xấu hổ muốn chết, đôi má nóng hổi, huyền khí của hắn vẫn còn dừng lại trên bụng Đạm Đài Lăng, bị Đạm Đài Lăng biết rõ, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, trong mắt của Đạm Đài Lăng, Diệp Thần như nhìn thấy cái bóng của mình, muốn bao nhiêu mắt mặt cũng có.
Đạm Đài Lăng lẳng lặng nhìn qua Diệp Thần, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, thần sắc của nàng vẫn bình đạm, nhưng mà trong đôi mắt có cảm xúc chấn động xoẹt qua.
Diệp Thần bị Đạm Đài Lăng nhìn thì xấu hổ, lên tiếng giải thích.
Đạm Đài Lăng hơi vô lực gật đầu.
Mà ở chung với Đạm Đài Lăng, Diệp Thần luôn cảm giác có cảm giác áp lực không hiểu, khả năng là do tính cách và thực lực của Đạm Đài Lăng cho nên như vậy.
Diệp Thần mở miệng nói ra, nhìn qua ngực của Đạm Đài Lăng, nửa thanh kiếm gãy xâm nhập vào trong da thịt của nàng, miệng vết thương cũng cần phải xử lý.
Nhưng mà giữa nam và nữ hơi bất tiện.
Diệp Thần ngẩng đầu nhìn qua Đạm Đài Lăng, bất đắc dĩ nói:
Đạm Đài Lăng nghe được Diệp Thần nói thế thì từ chối cho ý kiến, nàng nhắm mắt lại, phòng bị giữa nam và nữ ở Hải yêu nhất tộc không có nghiêm trọng như vậy, sống chết trước mắt dùng tâm tính của Đạm Đài Lăng cũng không câu nệ tiểu tiết này.
Nhìn thấy Đạm Đài Lăng nhắm mắt lại, Diệp Thần há hốc mồm, có đồng ý hay không cũng phải nói chứ, hẳn là nhắm mắt chính là tùy hắn?
Nghĩ lại cũng thế, Hải yêu nhất tộc đoán chừng cũng như yêu thú, đều rất trực tiếp, không giống nữ tử nhân loại tính toán thiệt hơn. Bất cứ giá nào, nếu không chữa tốt cho Đạm Đài Lăng, vạn nhất người của chấp pháp điện tra tới sơn động này thì quá nguy hiểm.
Diệp Thần ngưng hóa huyền khí phi đao, lúc này cắt quần áo rách rưới trên ngực trái của Đạm Đài Lăng, Đạm Đài Lăng cũng triệu hồi thủy hệ huyền khí của nàng đi, càng khiến nàng xinh đẹp động lòng người, bất luận là nam nhân nào nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế như Đạm Đài Lăng, chỉ sợ sẽ không áp chế được dục vọng trong lòng của mình.
Sau khi cắt vải rách đi, ngực trái đầy đặn của Đạm Đài Lăng hiển hiện trước mặt của hắn, nhìn thấy ngực của nàng hắn có xúc động đưa tay lên bóp vài cái, thấy như vậy một màn, Diệp Thần không khỏi nghĩ khởi ngày đó a ly biến hóa lúc tình cảnh, không biết Đạm Đài Lăng và a Ly ai lớn hơn…
Cuối cùng có tâm tư xấu xa gì! Diệp Thần bắt buộc mình không nên suy nghĩ bậy bạ, trên trán có vết tích mồ hôi, cho dù lâm trận đối địch, sinh tử một đường thì hắn chưa từng khẩn trương như vậy.
Chỉ thấy trên vết thương của nàng che kín máu đen, nhìn mà giật mình, làm cho Diệp Thần thanh tỉnh một ít, bài trừ tạp niệm trong lòng, tay phải đưa tới, nắm chặt thanh đoản kiếm này, tay trái rót đại lượng huyền khí vào, chữa trị vết thương ngực trái của Đạm Đài Lăng, dùng huyền khí trung hoà độc tố, hắn chậm rãi rút thanh kiếm gãy này ra.
Động tác của Diệp Thần cực chậm, e sợ hơi nhanh một chút thì vết thương mở rộng ra.
Đạm Đài Lăng lông mày run run, không biết là vì đau đớn hay là vì cái gì. Nàng là bắc hải vương Đạm Đài Lăng, làm sao có ngày hôm nay, cỡi quần áo ngồi trước mặt một nam nhân, tuy nàng không câu nệ tiểu tiết, nhưng nội tâm cảm xúc khó tránh khỏi phức tạp.
Hải yêu nhất tộc khác với yêu tộc khác, Hải yêu nhất tộc thông hôn với nhân loại rất nhiều, giống như mẫu thân của Đạm Đài Lăng là nhân loại, cho nên nàng có thể biến ảo bản thể, cũng không phải hình thái hải yêu chân chính, mà là nửa người nửa yêu, nữ tử Hải yêu nhất tộc đối đãi với tình yêu rất trung trinh, cả đời ccs nàng chỉ có một người bầu bạn.
Đạm Đài Lăng mặc dù không có mở to mắt, nhưng mà cũng cảm giác được bộ dáng khẩn trương của Diệp Thần.
Tuy Đạm Đài Lăng có rất nhiều tộc nhân, nhưng mà chưa người nào thân mật với nàng như vậy, cho dù là thân nhân cũng không có. Trong hoàng cung bắc hải của nàng, phạm vi mấy trăm dặm quanh kiến trúc của nàng ở chỉ có mình nàng mà thôi.
Thời điểm nàng cô độc cũng chỉ nhắm mắt lại cảm ứng sinh hoạt của người Hải yêu tộc mà thôi, cũng không có liên hệ với bao nhiêu người.
Trong nội tâm Đạm Đài Lăng vĩnh viễn bình tĩnh như nước hồ thu, nhưng mà bây giờ mặt nước có một tảng đá ném vào, sóng gió nổi lên. Nhưng mà trong nháy mắt xuất hiện gợn sóng đã khôi phục bình tĩnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License