Hương thơm xông vào mũi, so lúc với đan dược luyện hóa Yêu Vương còn nồng đậm hơn vài phần, chỉ ngửi hương thơm đan dược lạ lùng này, huyền khí trong người Diệp Thần đã rục rịch, thần hồn giãn ra.
Ngân Lang Yêu Vương huyết thống thuần khiết, luyện thành đan dược cũng không phải bình thường.
Tông Chu cảnh giác nhìn cử động của Diệp Thần, nhưng mà hồn lực của hắn không thể xuyên qua hồn hỏa của Chấn Thiên Đỉnh.
Thần hồn của Diệp Thần phóng thích ra ngoài, bao phủ chung quanh bản thân mình, che chắn ánh mắt của Tông Chu, tay phải cầm viên đan dược.
Chỉ cầm viên đan dược này thôi Diệp Thần cũng cảm giác được lực lượng to lớn truyền vào trong tay, Huyền Vũ chi khí trong tay vận chuyển, mang theo dược lực bành trướng rót vào trong kinh mạch của Diệp Thần.
Dường như bởi vì huyết mạch của Ngân Lang Yêu Vương đặc thù, trong dược lực này có ngân quang kỳ dị, rót vào trong kinh mạch của Diệp Thần cũng mang theo màu bạc.
Qua một lát viên đan dược trong tay của hắn biến mất, bị Diệp Thần hấp thu hoàn toàn.
Không ngờ còn chưa nuốt vào mà viên đan dược đã biến mất, đoán chừng là hiệu quả của Huyền Vũ chi khí.
Diệp Thần ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tông Chu, tùy thời chuẩn bị chiến đấu một trận, kì thực huyền khí trong cơ thể không ngừng vận chuyển, tiêu hóa dược lực viên đan dược này.
Không thể không nói viên đan dược này dược lực quá mạnh, viễn siêu đan dược bình thường, Diệp Thần cảm giác được cường độ cốt cách kinh mạch trong người không ngừng đề thăng, tu vị huyền khí không ngừng được tăng cường, một đạo lực lượng thần bí rót vào trong thần hồn của Diệp Thần.
Diệp Thần lúc này còn đang ở trạng thái tâm thần hợp nhất, thân thể cùng thần hồn dung hợp, cường độ thân thể tăng lên vài lần, thực lực cũng tăng lên mấy lần.
Đúng lúc này sau lưng Diệp Thần có cảm giác ngứa ngáy, ngay vào khắc này Tử Ma Chiến Giáp phía sau lưng lên vỡ ra hai cái động, chỉ nghe phốc phốc vang vọng, đôi cánh bạc hiện ra sau lưng Diệp Thần.
Huyết mạch mười hai cánh Ngân Nguyệt Thiên Lang vô cùng cường hãn, luyện hóa đan dược này, Diệp Thần hấp thu xong cũng có chút biến dị?
Đôi cánh chim này dài ba mét, lông vũ màu bạc phủ kín các nơi, lông vũ này có màu bạc sáng bóng như kim loại, nhìn qua có cảm giác lạnh lùng.
Sư Gia bên trong Thiên Tinh Ấn cảm thán.
Diệp Thần gấp giọng hỏi, Diệp Thần ngây ngốc, cũng không nghĩ ra sau khi hấp thu viên đan dược này lại có thể mọc ra hai cánh.
Diệp Thần khó có thể tin hỏi thăm, chí bảo này dung hợp với huyết mạch truyền thừa?
Diệp Thần cẩn thận cảm thụ một chút, phát hiện đôi cánh này quả nhiên mọc ra từ thân thể. Mà mỗi bộ phận dung hợp với thân thể. Thiên Lang Vũ Dực dung hợp với thân thể trình độ cực cao, giống như sinh trưởng trên da thịt vậy.
Thiên Lang Vũ Dực là chí bảo không có khí linh.
Vật ấy tính chất rậm rạp, vô cùng rắn chắc. Lợi khí bình thường khó đột phá, có thể dùng phòng ngự, đương nhiên nó không cách nào như Tử Ma Chiến Giáp, phòng ngự toàn thân, chỉ phòng ngự một bộ phận mà thôi.
Diệp Thần cười nhạt một tiếng, nhìn thẳng qua Tông Chu ở xa xa.
Tông Chu nhìn thấy Diệp Thần sau lưng mọc ra đôi cánh màu bạc, trong lòng hơi cả kinh, không biết Diệp Thần là Huyền thú gì, chẳng lẽ là dị chủng thượng cổ?
Cánh chim sau lưng Diệp Thần chậm rãi phe phẩy, sáng chói dưới ánh mặt trời, hào quang màu bạc vận chuyển từ từ.
Huyết Lang Yêu Vương cùng Hỏa Lang Yêu Vương phía dưới nhìn thấy màn này thì quá sợ hãi, cánh chim màu bạc này vì sao tương tự với hồn niệm hóa hình của Ngân Lang Yêu Vương như thế? Hẳn là Ngân Lang Yêu Vương bị Chấn Thiên Đỉnh luyện hóa, thiên phú của Ngân Lang Yêu Vương cũng bị Diệp Thần hấp thu?
Chuyện này quá mức đáng sợ a?
Thần hồn của Diệp Thần quét qua sau lưng một vòng, Tử Ma Chiến Giáp và Thiên Lang Vũ Dực phù hợp hoàn mỹ vô khuyết.
Bất kể là Tử Ma Chiến Giáp hay là Thiên Lang Vũ Dực, tất cả đều có thể nói là kiệt tác!
Dược lực không ngừng thẩm thấu vào người, Diệp Thần cảm giác được thân thể, thần hồn của mình dần dần trùng kích Vô Thủy Cảnh.
Đối vói lĩnh hội ý cảnh võ đạo, Diệp Thần đã hoàn toàn có thể đạt tới yêu cầu Vô Thủy Cảnh, cảnh giới cũng vượt qua xa, đây cũng tạo thành nguyên nhân tu vị Diệp Thần đột nhiên tăng mạnh.
Huyền khí màu bạc điên cuồng xoay quanh thân thể Diệp Thần thân, trong mắt Diệp Thần có từng tử hỏa xẹt qua.
Trong cơ thể Diệp Thần các loại khí tức giao thoa, cũng ảnh hưởng tới phi đao trong đầu của Diệp Thần, tiếp theo là Huyền Vũ chi khí và minh hoàng đai lưng, Chấn Thiên Đỉnh tỏa khí tức ra ngoài, còn có huyết mạch ngân lang vừa hấp thu, còn có một bộ phận tử hỏa của Sư Gia.
Các loại khí tức trong người Diệp Thần không ngừng trùng kích, tạo thành đủ loại hỗn loạn, cơ hồ muốn xé nát thân thể Diệp Thần.
Kinh mạch lần lượt sụp đoạn,dưới tác dụng của huyền khí phi đao cũng khôi phục lại.
Quá trình này rất thống khổ, giống như bị tra tấn trong địa ngục.
Diệp Thần cố nén đau đớn không thuộc về con người này, hắn luyện hóa từng chút khí tức, thân thể cùng thần hồn trong quá trình này cũng tăng trưởng lên không ít.
Theo thời gian qua đi, Diệp Thần cảm giác mình hoàn toàn dung hợp với thiên địa.
Hắn lúc này có cảm giác thân thể như hòa hợp với thiên địa.
Cảm giác này không biết vì sao, nhưng thiên địa vạn vật cũng diễn sinh từ đạo.
Trong đầu có từng hình ảnh xuất hiện, trong nội tâm Diệp Thần có cảm giác hiểu ra thế nào là Vô Thủy.
Vô Thủy bất diệt, đây cũng là đạo!
Hôm nay Diệp Thần chỉ mới lĩnh hội Vô Thủy mà thôi, cũng không có lĩnh hội bất diệt, nhưng đã đầy đủ.
Một lực lượng cường hoành bành trướng, nó bắt đầu khởi động trong người, bình chướng Vô Thủy chấn động, bỗng nhiên Diệp Thần cảm giác uy áp khổng lồ từ cơ thể của mình khuếch trương ra bốn phương tám hướng, giống như nghiền chết bản thân mình vậy, đây không phải uy áp của nhân loại có được, mà là thiên uy chân chính.
Thiên uy hạo đãng, nương theo âm thanh ù ù trầm đục, từng đạo hào quang màu vàng áp xuống Diệp Thần, một đạo gợn sóng có thể nghiền sập một ngọn núi! Diệp Thần giống như bị thiên uy đè ép chết, xương cốt nổ tung.
Tử Ma Chiến Giáp hoàn toàn vô dụng, thiên uy trực chủ thân thể và thần hồn của hắn.
Nó không giới hạn, tràn ngập cả thiên địa.
Dường như nó muốn Diệp Thần thần phục, cuối cùng lùi bước!
Thiên uy hàng lâm thì Tông Chu cách Diệp Thần gần nhất cũng cảm giác được uy áp khủng bố, hắn cả kinh bay ra phương xa, hắn dừng lại ở nơi thật xa nhìn qua, hoảng sợ quan sát Diệp Thần, không nghĩ tới tiểu tử này lâm trận tiến giai, còn dẫn tới thiên uy khủng bố như vậy.
Tông Chu bản thân tấn giai Vô Thủy Cảnh mặc dù không có đưa tới thiên uy, nhưng lại nghe nói qua, một ít người thiên phú trác tuyệt, kinh tài tuyệt diễm nếu trong thời gian ngắn không ngừng đột phá có thể sẽ dẫn phát thiên uy hàng lâm, nghe nói những người này cường đại tới nghịch thiên, ngay cả thiên địa cũng không dung, muốn đánh xuống thiên uy ngăn cản bọn họ tiến lên
Tông Chu nhìn xa xa, nhẹ giọng nói ra, hắn không có tiến lên, hắn biết rõ, nếu thời điểm này mạo muội ra tay ngăn cản Diệp Thần đột phá, rất có thể sẽ đưa dẫn tới thiên uy công kích, không bằng chờ Diệp Thần vượt qua thiên uy áp bách, đến lúc đó Diệp Thần tất nhiên sẽ lâm vào trạng thái suy yếu, vừa vặn đi lên chém giết!
Thiên uy hạo hạo đãng đãng hàng lâm, giống như núi lớn áp xuống, muốn nghiền ép Diệp Thần thành phấn vụn.
Trong hư không, quanh thân của Diệp Thần chỉ có rợn sóng màu vàng nhạt rậm rạp, lấy hắn làm trung tâm, dư uy ảnh hưởng các nơi, những cao thủ Huyền cấp, Thần Tôn, Yêu Vương đang chiến đấu trên bầu trời bị thiên uy bao phủ, lập tức cảm thấy được áp bách đáng sợ, giống như ông trời đưa bàn tay nghiền áp xuống, thân thể không tự chủ được rơi xuống đất, người tu vị yếu té xuống đất không dậy nổi.
Lực lượng thật đáng sợ!
Đây chỉ là dư uy mà thôi, làm cho Huyết Lang Yêu Vương và các Yêu Vương đỉnh phong khó thừa nhận nổi, có thể thấy được Diệp Thần ở trung tâm thiên uy thừa nhận như thế nào.
Tông Chu nhìn qua Diệp Thần bị thiên uy áp bách không nhúc nhích, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh dữ tợn, trong nội tâm tràn ngập khoái cảm nhìn thấy thiên tài vẫn lạc.
Qua một lát trên hư không cũng chỉ còn lại có Nhất Khối, Thông Thiên Sư Vương cùng Tông Miểu ba cường giả Vô Thủy Cảnh, tuy bọn họ cảm thấy áp lực đáng sợ, nhưng dù sao chỉ là dư uy, vẫn có thể phi hành.
Nhất Khối ngẩng đầu nhìn qua Diệp Thần trên bầu trời, trên gương mặt chất phác mang theo hưng phấn:
Lúc trước hắn tại Yêu Vương cảnh đã lâu, thời điểm tấn giai không có thiên uy hàng lâm, không có thiên uy khủng bố, không biết lão đại có thể vượt qua hay không, Nhất Khối gãi gãi đầu, có chút bận tâm.
Thông Thiên Sư Vương cùng Tông Miểu đang kịch chiến, hắn cảm nhận được áp lực thiên uy mạnh mẽ, trong nội tâm cũng cực kỳ khiếp sợ, âm thầm cảm thán, Diệp huynh quả nhiên là kỳ tài ngút trời, Thông Thiên Sư Vương hgawns sống lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có người tấn giai gặp thiên uy mạnh mẽ như thế.
Tông Miểu nhìn thấy Tông Chu đứng ở xa xa, lập tức hiểu ý của Tông Chu, hạ quyết tâm, đến lúc đó phải ngăn cản Thông Thiên Sư Vương, không cho Diệp Thần cơ hội khôi phục!
Hồn Yểm Bảo Châu bồng bềnh trong hư không, có hào quang sáng bóng lóe lên.
Thôn Thiên lão giả truyền âm từ Hồn Yểm Bảo Châu ra ngoài.
Tiểu Dực cũng bị thiên uy ảnh hưởng, áp bách khó đi ra được, hắn không biết phát sinh chuyện gì, cũng bận tân về Diệp Thần nên hỏi thăm.
Thôn Thiên lão giả nói.
Tiểu Dực nghe nói Diệp Thần không có nguy hiểm, yên lòng, cũng đáp lại.
Hắc quang bao phủ Hồn Yểm Bảo Châu, Tiểu Dực lập tức cảm thấy sức ép giảm bớt không ít. “Vèo” một tiếng, bay qua phía Diệp Thần bên này.
Người trong thành trì đông đảo, Tiểu Dực là người duy nhát dám xông vào thiên uy, những người khác đều bị thiên uy này trấn áp không nhúc nhích được.
Lúc này thiên uy bao phủ Diệp Thần, hắn cảm thấy lực lượng này giống như sóng thần gào thét, không ngừng áp bách về phía mình.
Diệp Thần không lùi bước, hắn nhìn qua hào quang kim sắc áp bách tới và giương quyền đánh ra, cánh tay rắn chắc có chút run run, lực lượng bành trướng mạnh mẽ, Huyền Vũ chi khí cũng dung hợp vào trong năng lượng này.
Oanh! ! !
Hào quang màu vàng này bị một quyền của Diệp Thần đánh tan, chia năm xẻ bảy.
Nhưng mà hào quang màu vàng liên miên không dứt, một đạo vỡ thì một đạo khác lại tới, giống như vĩnh viễn không có cuối cùng.
PHÁ…
Diệp Thần hét lớn, lại một quyền đánh tan hào quang màu vàng này, quyền kình mang theo bạo âm bén nhọn, giống như muốn đánh nổ nát hư không.
Rầm rầm rầm! ! !
Thiên địa rung động, thiên uy bị chấn nát vẫn phóng xuất lực lượng lôi đình, từng đạo điện quang bao phủ Diệp Thần.
Tông Chu cả kinh trợn mắt nhìn qua, hai đấm nắm chặt, tâm tình khẩn trương, dưới tình huống bình thường Diệp Thần ở cảnh giới này không thể xúc động lôi đình, tuyệt không cho tiểu tử này tấn giai.
Sư Gia bên trong Thiên Tinh Ấn, dù kiến thức rộng rãi hắn cũng khiếp sợ thật nhiều, bình thường Thái Thượng Vô Cực tiến vào Thần Huyễn Cảnh mới có thể dẫn phát lôi đình. Không nghĩ tới Diệp Thần chỉ mới là Vô Thủy đã có thể dẫn động một chút lôi đình, tuy cường độ không lớn bằng Thần Huyền Cảnh phải thừa nhận, nhưng vẫn rất kinh người.
Ý niệm của Diệp Thần khẽ động, thu hồi Tử Ma Chiến Giáp, chỉ một thoáng lôi đình đánh lên thân thể của Diệp Thần.
Diệp Thần vận chuyển Khởi Lôi Đế Quyết, một đạo huyền khí lôi hệ cuồn cuộn xông ra, lôi đình oanh lên người của Diệp Thần và dẫn vào trong người của hắn.
Lôi Đế Quyết vô cùng huyền ảo, lôi đình chi lực đúng là biến thành bổ vật cho hắn, bị Diệp Thần hấp thu, hóa thành lực lượng thân thể.
Tông Chu và đám võ giả bên dưới trợn mắt há hốc mồm, quả thực khó có thể tin, lôi đình chi lực đã bị Diệp Thần hấp thu? Tên này quá biến thái!
Diệp Thần gầm lên, đánh ra từng quyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License