Giang Nam chưa tu luyện tới Đạo Đài cảnh, cũng chưa từng tu luyện qua Vô Tướng Kiếp Kinh, vì vậy lúc giảng giải áo nghĩa môn công pháp này sinh ra dị tượng xa xa không đẹp mắt bằng Vô Tướng Thiền Sư.
Bất quá hắn nói Vô Tướng Kiếp Kinh so với Vô Tướng Thiền Sư còn muốn phức tạp cùng hoàn thiện, hắn tự nhiên không thể nào là tiên hiền của Thiện Tâm Tự chuyển thế, cũng không thể nào là liệt tổ liệt tông của Thiện Tâm Tự mượn miệng của hắn đem Vô Tướng Kiếp Kinh đầy đủ truyền thụ cho Vô Tướng Thiền Sư, chẳng qua là môn kinh điển Vô Tướng Kiếp Kinh này, cũng không có nhảy ra phạm vi Ma Ngục Huyền Thai Kinh, bị hắn thôi diễn đi ra ngoài mà thôi.
Nhưng mà Vô Tướng Thiền Sư lại không cho là như vậy, hắn mặc dù thông tuệ hơn người, nếu không cũng không có thể dựa vào kinh điển không trọn vẹn liền tu luyện tới Thiên Cung cảnh, bất quá Phật Môn từ trước đến giờ rất tin người có kiếp sau, dạy duyên phận, không thể trách hắn có quá nhiều liên tưởng.
Vô Tướng Thiền Sư trong lòng giật mình:
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, đột nhiên, thanh âm của Giang Nam dừng lại, Vô Tướng Thiền Sư cùng đám người Vô Tâm hòa thượng nghe được như si như say, gặp dừng lại, rối rít ngẩng đầu hướng hắn xem ra.
Một tăng nhân đang nghe được chỗ mấu chốt, tâm ngứa khó nhịn hỏi.
Giang Nam trên mặt mỉm cười, lộ ra vẻ bí hiểm nói:
Trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm bất an, thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn chỉ đem Vô Tướng Kiếp Kinh thôi diễn đến Thần Thông tam trọng cảnh giới, nếu nói tiếp xuống, khẳng định sẽ lộ.
Sắc mặt Vô Tướng Thiền Sư khẽ biến, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, khuôn mặt dử tợn, điềm nhiên nói:
Trong mắt của hắn sát ý đại tác, Vô Tướng Kiếp Kinh là bí mật không truyền của Thiện Tâm Tự, trừ người Thiện Tâm Tự ra, còn có người có thể nhận được môn công pháp này, đó chính là thần minh tiêu diệt Thiện Tâm Tự!
Vì vậy Vô Tướng Kiếp Kinh của Giang Nam, cũng có thể là được từ vị Thiên Thần kia!
Thần Thứu Yêu Vương không khỏi thấp thỏm, thầm than hỏng bét:
Sắc mặt Giang Nam không thay đổi, nhẹ giọng nói:
Hắn thở dài, dằng dặc nói:
Thần Thứu Yêu Vương không ngừng kêu khổ:
Ánh mắt của Vô Tướng Thiền Sư nhìn thẳng, rơi vào trên mặt của hắn, không bỏ qua bất kỳ một dấu vết nào.
Giang Nam bình tĩnh như thường, mỉm cười nói:
Sắc mặt Vô Tướng Thiền Sư âm tình bất định, thấp giọng nói:
Hắn đột nhiên mặt lộ nụ cười, hợp thành chữ thập nói:
Hắn giờ phút này không hề nữa tự xưng “Phật gia”, mà là tự xưng “Tiểu tăng”, nhưng mà bởi vì hoài nghi thân phận của Giang Nam chính là thánh tăng của Thiện Tâm Tự chuyển thế, vì vậy trở nên cung kính, không dám càn rỡ.
Giang Nam đứng dậy, cười nói:
Vô Tướng Thiền Sư cũng đứng dậy nói:
Hắn đem Giang Nam cùng Thần Thứu Yêu Vương đưa ra Thiện Tâm Đảo, cười nói:
Giang Nam rời Thiện Tâm Đảo, âm thầm thờ dài, lúc này tế lên Đại Thiên Lâu Thuyền chạy nhanh, tránh cho hắn đổi ý.
Vô Tướng Thiền Sư đưa mắt nhìn hắn rời đi, trở lại Thiện Tâm Tự, đám người Vô Tâm hòa thượng vây lên nói:
Vô Tướng Thiền Sư sắc mặt trầm xuống, quát lớn:
Đám người Vô Tâm hòa thượng hai mặt nhìn nhau, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên nói ra loại lời làm cho người ta sờ không được đầu óc này.
Vô Tướng Thiền Sư ngẩng đầu nhìn trời, hai hàng thanh lệ rơi xuống, tự nhủ:
Trên lâu thuyền, Thần Thứu Yêu Vương còn đang buồn bực hỏi:
Giang Nam lắc đầu nói:
Nơi này còn đang ở trên biển, khoảng cách Huyền Thiên Thánh Tông còn cực kỳ xa xôi, Giang Nam tĩnh hạ tâm lai, tinh tế tính toán Vô Tướng Kiếp Kinh, môn Phật Môn kinh điển này đích xác là bí hiểm, rất lợi hại, nhất là đối với tâm tình tôi luyện thắng được đủ loại tâm pháp mà Giang Nam chứng kiến từ trước.
Tu luyện môn kinh điển này, cần để cho Tu Luyện Giả thể nghiệm chúng sanh vạn cảnh, ở trong Hồng Trần giãy dụa, một cùng một kiếp, trải qua vạn kiếp cuối cùng siêu thoát, đạt tới cảnh giới Vô Tướng.
Nơi này, cũng không phải là Vô Tướng Thiền Sư thể diện, mà là tâm thái, là tâm thái của chúng sinh.
Nếu có thể đạt tới Vô Tướng, tâm tình tựa như Phật, phảng phất như đại dương mênh mông, sâu không lường được, bao dung vạn vật, hết thảy Thần Thông, đủ loại công pháp, hết thảy cũng là một giọt Thủy trong biển, đó chính là Đại Tông Sư, chính là thần minh!
Giang Nam thầm nghĩ:
Hắn hôm nay đã tu Thành Đạo tâm, mặc dù còn chưa tấn chức tới tông sư cảnh, nhưng mà không khác nhau lắm, đối với Vô Tướng Kiếp Kinh hắn cố nhiên cực kỳ thưởng thức, nhưng không có ý định tu luyện tâm pháp này, chẳng qua là tham khảo.
Mấy ngày sau, Giang Nam rốt cục trở lại Huyền Thiên Thánh Tông, lại thấy thánh tông giờ phút này giăng đèn kết hoa, một cảnh vui mừng.
Giang Nam mới vừa nhập thánh tông, liền thấy một đạo kim quang bay tới, rơi vào trên lâu thuyền, chính là Vân Bằng, cười nói:
Vân Bằng nhìn thấy hắn bình an vô sự, thở phào nhẹ nhỏm, cười nói:
Giang Nam không có nhiều lời, chỉ chỉ đèn màu đầy trời, thấp giọng nói:
Vân Bằng gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, hạ giọng, nói:
Giang Nam khẽ cau mày, hắn không có tận mắt thấy Tịch Ứng Tình đi cầu hôn, cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia, tất nhiên là hai phái lục đục với nhau, thậm chí nói không chừng có âm thầm đấu mấy trận!
Vân Bằng cảm khái nói:
Giang Nam nhớ được người này, Huyền Hạ chính là ngày đó ở trong Thất Bảo Lâm, chủ động nói lên cùng Lạc Hoa Âm hóa giải ân oán, bất kể hiềm khích lúc trước, người này mạnh mẽ vang dội mau nói mau ngữ, để cho Giang Nam đối với hắn rất có hảo cảm.
Không nghĩ tới đi Thái Huyền Thánh Tông cầu hôn, liền cơ hồ tức chết một vị Thái Thượng Trưởng Lão.
Huyền Thiên Thánh Tông Thái Thượng Trưởng Lão không nhiều lắm, có thể nói là rường cột, thiếu một người đối với thánh tông mà nói chính là đả kích vô cùng khổng lồ!
Giang Nam trong lòng trầm trọng .
Trong một bí cảnh của Tông Chủ Phong, Huyền Hạ nằm ở trên bệnh giường, sắc mặt hôi bại, hiển thị rõ lão thái, không ngừng ho ra máu, mấy vị đệ tử ở một bên phụng dưỡng.
Sắc mặt Huyền Hạ hiện lên đỏ ửng, phân phó một vị đệ tử nói.
Sau một lúc lâu, Tịch Ứng Tình đi vào chỗ bí cảnh này, hiện ra ở trước giường bệnh.
Huyền Hạ giãy dụa đứng dậy, phất tay để cho mấy vị đệ tử lui ra, sắc mặt uy nghiêm, trầm giọng nói:
Ánh mắt của Tịch Ứng Tình lộ ra một tia thần sắc không muốn, nói khẽ:
Huyền Hạ cười ha ha, khí huyết khô bại, trong miệng có máu tươi không ngừng chảy ra, từ chòm râu trắng bóng chảy tới trên người nói:
Tịch Ứng Tình im lặng, lấy ra một vật nhẹ nhẹ đặt ở trên giường bệnh.
Huyền Hạ chứng kiến vật này, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, đột nhiên kinh ngạc hóa thành cuồng hỉ, cười ha ha nói:
Tiếng cười của hắn im bặt mà dừng, vĩnh biệt cõi đời.
Tịch Ứng Tình mặt không biểu tình, không nói một lời, đứng im thật lâu, nhẹ nhàng nâng tay nhặt lên vật ở bên cạnh thi thể hắn kia.
Đang …
Thuần Dương Vô Cực Chung bao lại Tông chủ phong vang lên, một âm thanh cao nhất, Giang Nam cùng Vân Bằng ngẩng đầu nhìn lại, lộ ra vẻ mặt, đó là âm luật khi trưởng bối trong Thánh tông đi về cõi tiên mới có thể vang lên.
Huyền Hạ đi về cõi tiên rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License