Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 103: Cơ Duyên Trong Động. (2)



Xùy.

Ngón trỏ nhỏ máu tươi vào trữ vật giới chỉ, Lục Thiếu Du đang muốn nhìn trộm không gian trong trữ vật giới chỉ thì nhìn thấy trữ vật giới chỉ tỏa ra hào quang chói mắt, cả gian thạch thất sáng ngời, làm cho người ta không dám mở mắt.

Lục Thiếu Du lập tức ném trữ vật giới chỉ lên trên mặt đất, thân hình nhanh lùi lại, hào quang chói mắt tiêu tán, trong thạch thất lại khôi phục bình thường.

Lục Thiếu Du lại đánh giá chung quanh, nhưng lại không có gì thay đổi cả, tất cả hiện tượng vừa rồi xảy ra, Lục Thiếu Du cũng không hiểu gì cả.

Thời điểm này thây khô trên giường động đậy, đầu hơi động một chút, hai tay vén mái tóc dài ra, lộ ra gương mặt khô héo khủng bố, hai hốc mắt hõm sâu mở ra, giờ phút này ánh sáng sáng ngời hữu thần.

Lục Thiếu Du kinh ngạc nói ra, cảnh quỷ dị nà làm cho Lục Thiếu Du sởn hết cả gai ốc, thân hình không tự chủ được lui ra sau.

Thây khô nói ra, giọng nói giống như từ cửu u địa ngục truyền tới, mờ ảo như không thể biết được nơi phát ra tiếng.

Lời vừa nói xong, thây khô chậm rãi đứng dậy, rời khỏi giường ngọc, áo đen trên người thây khô như chụp trên cây cột nhỏ gầy, nhìn qua rất buồn cười, nhưng lúc này phối hợp với bộ dáng khủng bố của thây khô lại làm cho thạch thất này âm trầm.

Thây khô đang nhìn qua hắn, nói:

Lục Thiếu Du kinh hoảng đi qua, hắn cẩn thận nghĩ lại, cho dù là quỷ cũng không có gì đáng sợ, bởi vì hắn là người tu luyện.

Thây khô nói ra.

Lục Thiếu Du hỏi.

Thây khô tự xưng là Thánh Thủ Linh Tôn nói.

Lục Thiếu Du còn chưa nói xong, thây khô đã nói:

Lục Thiếu Du cũng cảm thấy ngạc nhiên, cường giả khi thực lực cực mạnh, lưu lại một đạo linh hồn xuất thể cũng không phải chuyện gì lạ, nói như vậy, thực lực đến Vũ Tướng là có thể làm được, mà đối với Linh giả mà nói, thực lực tới Linh Phách đã làm được, phương diện linh hồn, Linh giả mạnh hơn vũ giả nhiều.

Thây khô hỏi Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du không do dự gì, Thánh Thủ Linh Tôn tuyệt đối là cường giả, từ danh hào mà nhìn, hẳn là siêu cấp cường giả Linh Tôn hoặc là Vũ Tôn, nếu mình đạt được đồ vật cả đời của hắn, không nghi ngờ đây là đại bảo tàng, loại chuyện tốt này, kẻ đần cũng sẽ không cự tuyệt.

Thánh Thủ Linh Tôn hỏi.

Lục Thiếu Du không có giấu diếm, nói:

Thánh Thủ Linh Tôn nói.

Lục Thiếu Du không thể không hỏi rõ ràng, miễn cho đến lúc đó rơi vào hầm của người ta đào sẵn, cho dù ở trước bảo tàng cũng phải cẩn thận.

Thánh Thủ Linh Tôn nói ra.

Lục Thiếu Du nói ra, nghĩ thầm trong lòng, Thánh Thủ Linh Tôn chết còn để ý như thế, nhưng mà chỉ cần không làm khó dễ chính mình, thề thì có làm sao.

Lục Thiếu Du làm ra bộ dáng thề thốt, đồ chơi này ở kiếp trước chỉ là nói láo thổi phồng mà thôi, ai còn quan tâm lời thề, nếu là chuyện mình làm không được thì thôi.

Thánh Thủ Linh Tôn nói.

Lục Thiếu Du nghĩ lại, dập đầu mấy cái cũng không mất tí thịt nào cả, mà Thánh Thủ Linh Tôn là người năm ngàn năm trước, hắn tuyệt đối cũng lớn tuổi hơn mình quá nhiều.

Sau khi dập đầu ba cái, Lục Thiếu Du mới đứng lên.

Thánh Thủ Linh Tôn nhặt trữ vật giới chỉ lên, lập tức móc ra một ngọc giản giao cho Lục Thiếu Du, lập tức tại nói:

Lục Thiếu Du tiếp nhận ngọc giản hỏi, điều kiện này đúng là không làm khó mình.

Thánh Thủ Linh Tôn thở dài, trong gương mặt khô héo, ánh mắt hõm sâu ảm đạm xuống.

Lục Thiếu Du nói, nhưng mà trong lòng hắn hiểu, thành Ma Vân cách đại lục Linh Vũ cũng không gần, muốn tới thành Ma Vân cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License