Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 1394: Lưu Lại An Bài (2)



Bên trong một đình viện u tĩnh, trong đại sảnh, lúc này Hổ Viêm Thiên Vương đang ngồi cùng Khấu Phi Yến.

Khấu Phi Yến nhìn Hổ Viêm Thiên Vương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương nhìn về phía Khấu Phi Yến, có chút thổn thức.

Khấu Phi Yến thở dài nói.

Đúng lúc này, ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía ngoài cửa.

Lục Thiểu Du cười khẽ một tiếng rồi lập tức đẩy cửa phòng tiến vào, đi vào bên trong sảnh, nhìn hai người Hổ Viêm Thiên Vương và Khấu Phi Yến, nói:

Ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía Lục Thiểu Du.

Lục Thiểu Du mỉm cười nói, trên mặt lộ ra ý cười, thực tế thì trong lòng của Lục Thiểu Du lúc này lại không nghĩ như vậy, không đề phòng Hổ Viêm Thiên Vương mới là lạ, tuy rằng mình không thể làm gì Hổ Viêm Thiên Vương, nhưng Hổ Viêm Thiên Vương này muốn đối phó với mình thì cũng không thể làm gì được, đặc biệt là trong thời gian ngắn thì lại càng không thể nào, nếu như không có kahr năng tự bảo vệ chính mình thì sao hắn dám mạo hiểm như vậy cơ chứ.

Ánh mắt của Hổ Viêm Thiên Vương vừa trầm xuống lập tức loé lên, cười ha hả, nói:

Lục Thiểu Du đáp lwoif, cũng không đợi hai người kia nói gì, trực tiếp ngồi xuống một bên.

Khấu Phi Yến nhìn Lục Thiểu Du rồi nói, mặc dù tướng mạo bình thường, sắc mặt lúc nào cũng giống như có người nợ tiền nàng ta vậy, nhưng lúc này khi nhìn về phía Lục Thiểu Du, trong ánh mắt lại đầy vẻ khẩn cầu.

Lục Thiểu Du nói:

Khấu Phi Yến nói.

Lục Thiểu Du thoáng kinh ngạc, Khấu Phi Yến lúc này vẫn còn lo lắng cho đệ tử trong môn, tông chủ thế này đúng là hiếm thấy.

Lục Thiểu Du nói.

Khấu Phi Yến nói.

Hổ Viêm Thiên Vương nhìn Lục Thiểu Du nói.

Lục Thiểu Du đáp.

Hổ Viêm Thiên Vương nói.

Khấu Phi Yến nhìn Hổ Viêm Thiên Vương, lập tức nhìn về phía Lục Thiểu Du nói:

Hổ Viêm Thiên Vương nhìn Khấu Phi Yến, thở dài nói.

Lục Thiểu Du nhìn hai người bọn họ, cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, có lẽ tuổi thật không chỉ vài chục như vậy, bất quá cảm tình của họ thật sự không phải tốt bình thường đâu, có thể như thế quả thực rất đáng quý.

Lục Thiểu Du nhướng mày, móc ra một viên độc đan.

Hổ Viêm Thiên Vương còn chưa dứt lời thì Khấu Phi Yến dã cầm lấy viên độc đan trong tay Lục Thiểu Du nuốt thẳng xuống, cười khổ nói:

Hổ Viêm Thiên Vương nói với vẻ bất đắc dĩ.

Lục Thiểu Du nghe những lời mà hai người bọn họ nói, mới đầu có lẽ còn cảm thấy hơi buồn nôn một chút, nhưng hiện tại lại thấy có chút cảm động, hai người này đều vì đối phương mà uống độc đan, bị người ta khống chế cũng không màng, đủ thấy cảm tình của bọn họ rất sâu, người bình thường há có thể làm được như vậy.

Nhìn về phía Khấu Phi Yến, Lục Thiểu Du cảm thấy có chút do dự, hai người này cũng không tiện an bài, giữ lại đương nhiên là không yên lòng rồi, nhưng nếu như bỏ qua bọn họ thì sẽ là tổn thất rất lớn, khó tránh khỏi sẽ khiến cho lòng người của Bách Linh Tông bàng hoàng, huống hồ gì với tu vi của Hổ Viêm Thiên Vương thì nếu như bỏ qua thì thật là không nỡ, Phi Linh Môn đúng lúc đang cần người, linh vương vũ vương bình thường đã có vài người, nhưng không có linh vương và vũ vương cao giai thì đúng là không được, đê giai vũ vương linh vương có nhiều hơn nữa mà không có cao giai linh vương vũ vương thì cũng khó mà chấn nhiếp kẻ khác được.

Sau một lúc do dự, Lục Thiểu Du đưa mắt nhìn chăm chú vào Khấu Phi Yến, nói:

Lục Thiểu Du vừa nói xong thì cả Khấu Phi Yến lẫn Hổ Viêm Thiên Vương đều mang theo vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Thiểu Du, đặc biệt chính là Khấu Phi Yến, sắc mặt vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, phó chưởng môn của Phi Linh Môn, địa vị cao như vậy, mình thân lại là kẻ đầu hàng, cư nhiên lại được mời ngồi vào vị trí phó chưởng môn của Phi Linh Môn.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License