Cảm giác được chân khí quanh thân Lục Thiếu Du, ánh mắt mọi người kinh ngạc.
Liêu trưởng lão nói, gió xoáy xoay chuyển quanh thân, cuồng phong gào thét thổi tung tro bụi khắp xung quanh.
Tuy thân hình Lục Thiếu Du không dao động, nhưng trong mắt bắn ra tinh quang.
Ánh mắt Tiêu trưởng lão sáng lên, không gian quanh thân vặn vẹo.
Khí thế ba người phóng thích, mọi người không khỏi cảm thấy bị áp chế, làm các đệ tử Nhật Sát các run lên.
Lục Thiếu Du quát to.
Dứt lời, một luồng khí xoáy đột khởi, thân ảnh Lục Thiếu Du lướt ra.
Sắc mặt Liêu trưởng lão ngưng tụ, mang theo vẻ kinh ngạc.
Chưởng ấn vừa thu lại, Lục Thiếu Du xuất hiện sau lưng vị trí khi nãy của Liêu trưởng lão, khuôn mặt cực kỳ kinh ngạc, tốc độ cùng không gian lực của vị Liêu trưởng lão này đã lên tới trình độ khủng bố.
Một kích đánh hụt, chân của Lục Thiếu Du điểm vào hư không, thân ảnh như hóa thành gió xoáy đánh về phía Liêu trưởng lão.
Ánh mắt Liêu trưởng lão híp lại, bàn chân giẫm hư không, một cỗ cuồng phong khởi động, lại biến mất ngay tại chỗ.
Lục Thiếu Du nhíu mày, chân khí dâng lên, thúc giục tới cực hạn, gió xoáy lưu chuyển, tốc độ đột nhiên tăng lên, hưu một tiếng thân ảnh hóa thành thanh quang truy theo Liêu trưởng lão.
Liêu trưởng lão kinh ngạc, căn bản không kịp dừng lại, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ, tựa hồ cũng có hứng thú so sánh tốc độ với Lục Thiếu Du.
Tiêu trưởng lão còn chưa có động tác, chỉ nhìn chằm chằm không trung, ánh mắt liên tục biến hóa.
Tốc độ của hai người ngày càng kịch liệt, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khủng bố, tới cuối cùng ngoài vài cường giả không còn ai thấy rõ thân hình của hai người, chỉ nhìn thấy một trắng một vàng không ngừng xuyên toa, tốc độ đã tới mức không tưởng tượng nổi.
Các trưởng lão không nhịn được than thở.
Lạc Kiến Hồng gật gật đầu.
Liêu trưởng lão đột nhiên dừng lại, hắn nổi danh về tốc độ, nhưng Lục Thiếu Du không kém hắn bao nhiêu, làm cho hắn vô cùng ngạc nhiên, nếu không phải hắn chiếm ít tiện nghi trong không gian lực, cũng đã bị Lục Thiếu Du đuổi theo.
Sắc mặt Liêu trưởng lão ngưng tụ, chân khí bạo tuôn, không gian dao động tản ra, thủ ấn vừa động lập tức đánh ra ngoài, chung quanh chưởng ấn vang lên tiếng xé gió, kéo dài qua không trung trực tiếp phong tỏa không gian trước người Lục Thiếu Du.
Chưởng ấn vỡ áp tràn tới, trong tay phải Lục Thiếu Du cầm Liệt Thiên, không gian nháy mắt biến thành đỏ đậm, trảo ấn bắn ra, trảo ấn giống như xích hồng sắc hỏa diễm mang theo khí thế sắc bén ầm ầm va chạm vào chưởng ấn.
Ánh mắt Liêu trưởng lão cùng Tiêu trưởng lão đồng thời híp lại.
Ca ca!
Chỉ nháy mắt trảo ấn đã va chạm chưởng ấn, giằng co trong nháy mắt lập tức bắn ra quang mang mạnh mẽ, đồng thời trảo ấn mang theo hỏa diễm tàn sát bừa bãi, không nghĩ tới lại đánh vỡ chưởng ấn.
Chưởng ấn đã vỡ, thân ảnh Lục Thiếu Du nhanh như quỷ mị lao ra, Trọng Thủy kết giới ầm ầm trùm xuống. Phong vân chung quanh biến sắc, giống như thiên hôn địa ám, thủy hệ nhấc lên sóng nước cuồn cuộn cách đó không xa, mơ hồ giao tiếp đan xen, không gian chung quanh Liêu trưởng lão xuất hiện một lốc xoáy sóng nước cực lớn, lốc xoáy xoay tròn, gần như muốn nổ tung thành từng khúc.
Khuôn mặt Liêu trưởng lão lập tức ngưng trọng, không gian không ngừng run rẩy, sóng lớn đập thẳng vào mặt, hội tụ thành lốc xoáy khủng bố quay chung quanh Liêu trưởng lão, năng lượng khủng bố làm cho hắn cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.
Cảm giác được cỗ lực lượng kinh khủng, sắc mặt Liêu trưởng lão trầm xuống, chân giẫm hư không, chân khí nóng cháy xuất hiện, không gian biến thành đỏ rực, trường bào run lên, giữa không trung hiện ra một hỏa cầu oanh kích tới, hung hăng va chạm vào lốc xoáy khổng lồ bên trên.
Phanh phanh!
Hai cỗ năng lượng va chạm nổ tung, không gian dao động hóa thành mảnh nhỏ tan biến trong vô hình, lực công kích khủng bố làm những đệ tử vây xem xa xa trợn mắt cứng lưỡi.
Kình khí tiêu tán, thân ảnh hai người xuất hiện đối diện nhau trên không trung, sắc mặt Lục Thiếu Du lộ ra nụ cười thản nhiên, mà khi nãy chỉ mới thử nghiệm thực lực mà thôi, hắn còn chưa hoàn toàn phát huy ra ưu thế của mình.
Liêu trưởng lão nhìn Thanh Linh khải giáp của Lục Thiếu Du, ánh mắt run lên, hỏi:
Lục Thiếu Du cười nhẹ nói.
Liêu trưởng lão lập tức nói.
Sắc mặt Tiêu trưởng lão ngưng tụ, vừa nói chuyện thì thân ảnh đã lăng không bay lên, không biết nói cho Lục Thiếu Du nghe hay nói với mọi người.
Toàn bộ đệ tử đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới hai vị trưởng lão đã quyết định đồng thời xuất thủ, chỉ mới hai chiêu a!
Ánh mắt Lạc Kiến Hồng luôn nhìn chằm chằm giữa không trung, ánh mắt không chút gợn sóng, lại không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lục Thiếu Du khẽ cười, nhưng trong lòng không dám khinh thường, hai người vây công hoàn toàn khác hẳn.
Tiêu trưởng lão quát một tiếng, nháy mắt lao thẳng về hướng Lục Thiếu Du, một đạo quyền ấn oanh ra, không gian run rẩy, thổ hệ năng lượng hội tụ, mang theo uy lực ngập trời đánh tới.
Ngay khi quyền ấn đi tới trước người Lục Thiếu Du chừng ba mươi thước, nhất thời có nháy mắt ngừng lại, quanh thân Lục Thiếu Du tràn ra hoàng mang, quyền ấn lập tức bị ngăn cản.
Ánh mắt Tiêu trưởng lão trừng lớn, sắc mặt đại biến.
Quyền ấn cũng không biến mất, nhưng tốc độ chậm hơn không ít, vẫn cấp tốc oanh kích về hướng Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du chợt quát, song chưởng nắm chặt, chân khí tràn ra, bàn tay truyền ra tiếng vang răng rắc, chân khí mang theo kình phong sắc bén thổi quét.
Ông ông!
Sau lưng Lục Thiếu Du hiện lên một đạo thanh sắc quang dực, mang theo tiếng nổ mạnh như sấm sét vang vọng khuếch tán, một cỗ uy áp thật lớn lập tức lan tràn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License