Đông Vô Mệnh nghi ngờ hỏi, hắn thật sự nhìn không ra tiểu tử khờ khạo kia có chỗ nào hơn người, ngoại trừ thành thật một chút cũng chỉ có thân hình rắn chắc mà thôi.
Lục Thiếu Du cười bí hiểm.
Trời chiều, thôn trang, đình viện, hết thảy cực kỳ mộc mạc.
Một phụ nhân dáng vẻ chân chất đứng ngoài đình viện hô to.
Một âm thanh yêu kiều truyền ra.
Phụ nhân đi vào trong đình viện, đình viện không lớn lắm, phụ nhân trực tiếp vào phòng.
Một thân ảnh đang ngồi trong phòng, mặc quần áo đơn giản, nhưng cũng không thể che giấu khí chất cao quý cùng dung nhan tuyệt sắc, mắt phượng ưu sầu, thoạt nhìn chừng ba mươi lăm tuổi, da thịt như tuyết, mái tóc đen bới cao, chính là Mộ Dung Lan Lan.
Thôn phụ kéo tay Mộ Dung Lan Lan.
Mộ Dung Lan Lan chậm rãi đứng lên, vùng bụng nhô cao, mỉm cười nói:
Mai đại tỷ nói xong, thở dài nói:
Mộ Dung Lan Lan nói.
Mai đại tỷ mắng, trong tay cầm quần áo đưa qua, nói:
Mộ Dung Lan Lan nhìn quần áo, trong mắt lộ mỉm cười.
Mộ Dung Lan Lan đưa qua một số kim tệ cho Mai đại tỷ.
Mai đại tỷ không chịu cầm lấy.
Mộ Dung Lan Lan nói.
Mai đại tỷ nói.
Mộ Dung Lan Lan nói, thôn xóm này chân chất mộc mạc, ở lại nơi này nàng cảm giác mình thật sự yên lặng.
Mai đại tỷ nói:
Mộ Dung Lan Lan vuốt ve vùng bụng nhô cao, chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đi tới nơi đây.
Hoàng Bác Nhiên nói.
Lục Thiếu Du gật đầu, nói:
Niếp Phong ngẩng đầu nói.
Lục Thiếu Du cười nói.
Niếp Phong trả lời.
Lục Thiếu Du nói.
Niếp Phong thì thào nói, tựa hồ hiểu được điều gì, nhưng lại giống như nghe không hiểu.
Lục Thiếu Du nói, lại quay sang Hoàng Bác Nhiên:
Hoàng Bác Nhiên gật đầu đáp, lại cực kỳ nghi hoặc, đệ tử chưởng môn cũng đãi ngộ như đệ tử bình thường, hơn nữa Niếp Phong không phải Vũ giả, muốn tu luyện như đệ tử bình thường chỉ sợ càng khó khăn không ít, đầu tiên chưa thể tu luyện tâm pháp, lại không luyện được chân khí, những đệ tử khác còn phải chẻ củi nấu nước, quét dọn vệ sinh, mỗi ngày có không ít công việc cần phải làm.
Lục Thiếu Du đưa một hộp ngọc cho Niếp Phong, bên trong chính là Diễn Linh thiên quả.
Niếp Phong cầm hộp ngọc, hắn không biết Diễn Linh thiên quả mà Tôn cấp tranh nhau đầu rơi máu chảy lại bị hắn ăn hết, thậm chí còn cảm giác không có hương vị gì.
Tiểu Long hỏi.
Lục Thiếu Du đáp.
Lục Tâm Đồng nói.
Lục Thiếu Du gật đầu.
Hiện tại cần tôi luyện thân thể của Niếp Phong, hiện tại Phi Linh môn bồi dưỡng đệ tử bình thường cũng không kém, sẽ có linh dược rèn thể, chỉ là các đệ tử ở trong phúc mà không biết phúc.
Ngoài ra làm việc tạp dịch cũng rèn luyện căn cơ, Niếp Phong là đệ tử chưởng môn, nếu được đối xử đặc biệt lâu ngày sẽ có cảm giác ưu việt, Lục Thiếu Du chỉ sợ tâm tính đó xuất hiện, cho nên mới ném hắn vào hàng ngũ đệ tử bình thường tôi luyện tâm tính, mà bản thân Niếp Phong lại không thể tu luyện ra chân khí, như vậy chênh lệch cùng các đệ tử sẽ ngày càng xa.
Dưới loại tình huống này, Niếp Phong sẽ không còn cảm giác ưu việt, đồng thời sẽ liều mạng rèn luyện thân thể, đem thân thể tăng cường tới cực mạnh, đánh tốt căn cơ mới có thể người sau vượt người trước.
Đông Vô Mệnh nói.
Lục Thiếu Du cười nói.
Lục Tâm Đồng nói.
Dương Quá khoanh chân ngồi, mái tóc có chút hỗn độn, nhìn thấy thác nước tuôn chảy ầm vang, đôi mắt uể oải, loại trạng thái này kéo dài đã hơn nửa tháng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License