Linh Vũ Thiên Hạ


Tác giả: Vũ Phong

Chương 2376: Loạn Bối Phận (2)



Vân Khiếu Thiên có chút khiếp sợ nói:

Đại hộ pháp sợ hãi than.

Vân Khiếu Thiên thở dài nói.

Đại hộ pháp nói:

Vân Khiếu Thiên nhìn Đại hộ pháp, lập tức nhìn ra bên ngoài đình viện rồi nói:

Đại hộ pháp sợ hãi than thở:

Vân Khiếu Thiên nói.

Đại hộ pháp nói.

Vân Khiếu Thiên suy nghĩ một lát, dường như trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được.

Đại hộ pháp khẽ mỉm cười nói. Việc lĩnh ngộ thuộc tính mới từ thời viễn cổ tới nay cũng chỉ xuất hiện qua một lần mà thôi. Cũng khó trách tông chủ trong lúc nhất thời không thể nhớ ra.

Vân Khiếu Thiên mỉm cười, lĩnh ngộ thuộc tính, không có khả năng là người trong Thanh Long Hoàng tộc, bên ngoài thì còn có khả năng. Thế nhưng nếu như có người lĩnh ngộ thuộc tính mới thì quả thực sẽ khiến cho cả đại lục khiếp sợ. Chỉ tiếc việc lĩnh ngộ thuộc tính này so với thành Đế còn khó hơn nhiều. Trừ lão tổ Bắc Cung gia phong hoa tuyệt đại khi trước ra, cho tới nay chưa từng có ai làm được việc này.

Khóe miệng Đại hộ pháp nở nụ cười nói:

Vân Khiếu Thiên khẽ thở dài:

Đại hộ pháp nói.

Vân Khiếu Thiên có chút đau lòng cùng bất đắc dĩ. Lúc trước đệ tử Hàn Phong, Đổng Phàn, còn có Triệu Kình Hải, Khuất Đao Tuyệt, Long Tam, Lăng Phong… Đều là người trẻ tuổi có thiên phú tốt, cũng xem như Vân Dương Tông nhân tài đông đúc, cũng là hy vọng của Vân Dương Tông. Nhưng mà so với hiện tạithì, trừ Triệu Kình Hải đã chết, đám người Khuất Đao Tuyệt, Hàn Phong, Long Tam, Lăng Phong chỉ là người nổi bật trong đám người trẻ tuổi mà thôi, cũng không phải là yêu nghiệt.

Đại hộ pháp nhìn Vân Khiếu Thiên cười nói:

Vân Khiếu Thiên nghe vậy cười cười, nói:

Đại hộ pháp nói.

Vân Khiếu Thiên nhìn Đại hộ pháp, ánh mắt có chút biến hóa nói:

Đại hộ pháp nói:

Khi tia sáng đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời, sơn mạch yên tĩnh một đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nước trong sơn mạch róc rách chảy. Từng dãy núi đen phía xa đã dần dần sáng lên.

Sưu Sưu.

Trong phòng, Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí từ trong cơ thể, kim quang quanh thân thu liễm, khí tức triệt để vững chắc.

Trong một đình viện, trong đại sảnh, Lục Thiếu Du xoay người thi lễ.

Trường bào màu xanh trên người Long Ngộ tung bay, ý bảo Lục Thiếu Du ngồi xuống. Lúc này trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Lục Thiếu Du có chút nghi hoặc hỏi. Sau khi rời khỏi phòng vào buổi sáng hắn mới biết được Long Ngộ đã phái người đi tìm mình, như thế khiến cho Lục Thiếu Du có chút kỳ quái.

Long Ngộ mỉm cười nói.

Lục Thiếu Du kinh ngạc, đường đường là tộc trưởng Thanh Long Hoàng tộc không ngờ lại hỏi han ân cần hắn như vậy. Đây chính là điều khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng kinh ngạc.

Long Ngộ mỉm cười nói:

Lục Thiếu Du sững sờ, vô duyên vô cớ hắn lại gọi người khác một tiếng ngoại công khiến cho hắn có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi. Huống chi hiện tại Lục Thiếu Du còn nghĩ tới, nếu như thật sự có một ngày nào đó đại ca Dương Quá có thể ở một chỗ với Long Yên công chúa mà hắn lại gọi Long Ngộ là ngoại công thì bối phận có chút rối loạn. Lục Thiếu Du càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License