Nhìn một kiện Vũ linh khí Địa cấp trong tay, Nam thúc khẽ thở dài nói.
Ánh mắt Thánh Thủ Linh Tôn chớp động, nói:
Nam thúc mỉm cười, nhìn Thánh Thủ Linh Tôn nói:
Thánh Thủ Linh Tôn nhìn Nam thúc nói:
Nam thúc mỉm cười không nói gì, trường bào trên người tung bay, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía xa.
Hoàng hôn, trong một dãy núi lớn của sơn mạch Phi Linh. Dãy núi trọng điệp, dường như kéo dài tới phía chân trời. Núi non trùng điệp, gió đêm khẽ đảo, trong không khó mang theo chút hơi thở mùa xuân.
Trên một ngọn núi trong Phi Linh môn, một đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi, thân mặc một bộ y phục thô sơ, mái tóc ngắn, ngũ quan thanh tú. Tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn thấy có chút suất khí. Đặc biệt là trong hai con mắt đen nhánh kia hiện ra chút tà khí và đáng yêu khiến cho người ta nhìn vào yêu thích không thôi. Làn da toàn thân đứa bé này trắng tinh, thế nhưng lại cực kỳ rắn chắc. Lúc này trên mặt còn có không ít mồ hôi đang chảy xuống. Hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, hai tay đẩy về phái trước. Đang đẩy một tảng đá lớn hình tròn từ giữa sườn núi lên trên đỉnh. Xem bộ dáng này của nó, dường như đã đẩy một ngày, chi là ngay cả một nửa cũng không đạt tới.
Hòn đá này cũng không ít, nhìn qua sợ rằng trọn vẹn phai hơn trăm cân.
Ngọn núi này cực cao, đừng nói là một đứa bé năm sáu tuổi bình thường, sợ rằng một ngày một đêm cũng khó có thể leo lên đỉnh núi. Thế nhưng tiêu gia hỏa này lại đẩy một hòn đá hơn trăm cân lên trên. Có lẽ nó đã đẩy từ dưới chân núi cho tới giữa sườn núi, nếu như có người nào nhìn thấy chuyện này nhất định sẽ nghẹn họng, nhìn trân trối.
Chuyện này đừng nói là một đứa bé năm sáu tuổi, ngay cả một tráng hán trưởng thành cũng tuyệt không làm được. Đẩy một hòn đán trên trăm cân, đẩy đường bằng đương nhiên vô cùng dễ dàng, thế nhưng đẩy lên dốc thì không giống vậy, tăng thêm trên núi vô cùng nhấp nhô, sức lực này sợ rằng ngay cả Vũ Đồ Nhất trọng cũng không thể làm được.
Chủ yếu là càng đi lên, khí lực tiêu hao ngày càng nhiều, lại càng khó có thể đẩy tiếp. Thế nhưng đứa bé năm sáu tuổi này lại đẩy lên giữa sườn núi, nếu như người ngoài nhìn thấy tuyệt đối sẽ hô to lên hai chữ kỳ tích.
Lúc này mỗi một bước đi lên mồ hôi trên trán tiểu gia hỏa này lại rơi xuống. Trên khuôn mặt nhỏ hiện lên gân xanh, cái miệng nhỏ nhắn nghiến răng nghiến lợi chửi mắng, không chút khách khí nào.
Trên tảng đá hình tròn lúc này có một con rắn nhỏ màu vàng đang phun ra nuốt vào. Con rắn nhỏ này chính là Bối Nhi.
Nghe thấy Bối Nhi nói vậy, Lục Kinh Vân lập tức quay đầu nhìn bốn phía, cảm thấy có chút sợ hãi. Lúc lão đầu tử kia phạt hắn ngay cả nãi nãi cũng không dám cầu tình. Hắn không có biện pháp nào khác. Ai hắn cũng không sợ, duy chỉ có lão đầu tử này thì khác.
Lục Kinh Vân đứng lại, dừng như không có khí lực đẩy nữa. Cái miệng nhỏ thở dốc, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.
Bối Nhi không nỡ nhìn, nói với Lục Kinh Vân.
Lục Kinh Vân kiên nghị nói, tuy rằng nó mệt mỏi, thế nhưng lại kiên quyết không đê cho Bối Nhi hỗ trợ.
Lục Kinh Vân nhớ tới sư phụ, lập tức lớn tiếng nói:
Lúc này, ngay khi Lục Kinh Vân đang hùng hổ nói thì trên không trung vang lên một đạo thanh âm. Khi thanh âm vừa dứt, bên cạnh hòn đá lớn có một thân anh màu xanh xuất hiện mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nghe thấy thanh âm này thân thể nho nhỏ của Lục Kinh Vân đột nhiên run lên, cái đầu nhỏ quay sang bên cạnh. Nhìn thấy thân ảnh màu xanh kia ánh mắt nó lập tức vui vẻ. Ngay cả tảng đá cũng mạc kệ, trực tiếp nhay về phía sư phụ, miệng hét lón:
Ầm ầm.
Tảng đá lăn từ trên sườn núi xuống, Bối Nhi vội vàng nhảy xuống.
Lục Thiếu Du ngồi xổm xuống, ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng, nhéo má tiểu gia hỏa rồi nói:
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Kinh Vân nhếch lên, hưng phấn không thôi. Vừa rồi nó còn đang nhắc tới sư phụ, không ngờ sư phụ đã trở về.
Lục Thiếu Du cười khổ một tiếng rồi nói.
Lục Kinh Vân nói.
Lục Thiếu Du gọi Bối Nhi, sau đó thả người nhảy lên không trung.
Một lát sau, trong đình viện, La Lan thị đang đánh giá hai người Dương Quá và Lục Tâm Đồng. Hai người Dương Quá và Lục Tâm Đồng đã sớm chạy tới gặp mẫu thân.
Vài năm không gặp, chuyện đầu tiên La Lan thị muốn làm chính là kiểm tra nhi tử và nhi nữ có gầy hay không. Trong lòng nàng vô cùng cao hứng, trên khuôn mặt luôn xuất hiện nụ cười. Hiện tại trong lòng nàng không còn lo lắng gì nữa.
Lục Kinh Vân nói xong, lập tức nhảy xuống, chạy vào đình viện.
La Lan thị đã sớm biết nhi tử mình trở về, mắt thấy Lục Linh Vân toàn thân lấm lem bùn đất nói. Đối với việc này những năm này nàng đã sớm quen rồi. Đồng thời nàng cũng coi Lục Kinh Vân chính là cháu trai mình. Nhìn thấy bộ dáng của tiểu gia hỏa này, càng ngày càng giống nhi tử nàng khi còn bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License