Nam thúc nói.
Một lát sau, trong đại sảnh của một đình viện có phong cách cổ xưa. Lục Thiếu Du hành lễ với Vân Khiếu Thiên:
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, phiền toái đương nhiên không ít.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du nói:
Lục Thiếu Du hỏi, đối với thân phận của Nam thúc đương nhiên trong lòng hắn có chút hiếu kỳ.
Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói:
Lục Thiếu Du sững sờ, hắn không ngờ Nam thúc lại có địa vị lớn như vậy. Chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du lần nữa cảm thấy bất ngờ.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du nói. Linh Vũ Đại Đế, Linh Vũ song tu. Lục Thiếu Du cũng là như vậy, không khó nhận ra người này mới chính thức là ân sư của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nói.
Vân Khiếu Thiên nghiêm mặt nhìn Lục Thiếu Du nói.
Lục Thiếu Du gật đầu nói.
Vân Khiếu Thiên khẽ thở dài, dùng ánh mắt của hắn, lâu như vậy hắn cũng biết thái độ làm người của Lục Thiếu Du. Thời gian đều dành cho việc tu luyện, cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Chỉ là quá mức nổi bật, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Lục Thiếu Du khẽ cười khổ, lời này quả thực đang khoa trương hắn.
Vân Khiếu Thiên nói.
Lục Thiếu Du nhíu mày, bất kể như thế nào hắn cũng phải toàn lực ứng phó.
Vân Khiếu Thiên nói.
Lục Thiếu Du nói
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du, dò xét khí tức trên người Lục Thiếu Du nói:
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.
Vân Khiếu Thiên liếc nhìn Lục Thiếu Du nói:
Lục Thiếu Du không nói gì mà chỉ cười nhạt một tiếng. Đám người trẻ tuổi của Thái Công gia tộc, Bắc Cung gia tộc hắn đã nhìn thấy. Quả thực đều là người bất phàm, không phải đám người bình thường bên ngoài có thể so sánh. Lục Thiếu Du ngẫm lại, tạm thời cũng chỉ có Nguyên Nhược Lan, Lăng Thanh Tuyền cùng với Tử Yên là có thể so sánh được với bọn họ.
Sợ rằng ngay cả Lam Thập Tam, Đạm Đài Tuyết Vi cũng phải thua kém một chút. Đương nhiên Lục Thiếu Du cũng không nói hiện tại đại ca Dương Quá, còn có Lục Tâm Đồng thua kém hơn đám người Lục đại Nhân Hoàng tộc này.
Vân Khiếu Thiên nói.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng nghĩ tới nha đầu Vân Hồng Lăng.
Một lát sau, trong đình viện phong cách cổ xưa được bố trí cực kỳ tinh xảo, Lục Thiếu Du đi tới gian phòng, Lục Tâm Đồng thức thời nháy mắt với ca ca mấy cái rồi rời khỏi đình viện.
Mắt nhìn Lục Thiếu Du, Vân Hồng Lăng lập tức nhào vào lồng ngực quen thuộc kia.
Lục Thiếu Du nâng khuôn mặt tinh xảo này lên, khẽ mỉm cười nói.
Vân Hồng Lăng mỉm cười, nữ nhân dù sao vẫn thích được khen, khuôn mặt tươi rói như hoa.
Nhìn nữ tử đang tươi cười như hoa, Lục Thiếu Du cúi đầu, môi đặt vào đôi môi đỏ mọng mà mê người kia. Trong chớp mắt thân thể mềm mại của Vân Hồng Lăng run lên, hai tay ôm lấy cổ Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du không chút kiêng nể hôn Vân Hồng Lăng, đầu lưỡi giống như một con rắn nhỏ mở bờ môi hồng, tách hàm răng trắng nõn, lập tức đây dưa cùng với một cái lưỡi thơm tho bên trong.
Tiểu biệt thắng tân hôn, bờ môi hai người giống như hạn hán lâu ngày gặp được mưa rào, không ngừng hôn nhau, biểu lộ khát vọng trong lòng.
Tay Lục Thiếu Du bắt đầu di động, hai tay xoa nắn thân thể mềm mại, lửa nóng xuất hiện, muốn có động tác kế tiếp.
Môi Vân Hồng Lăng bị chặn, nói chuyện cũng đứt quãng, hô hấp dồn dập, cái lưỡi thơm tho trong miệng vẫn đang không ngừng đáp lại Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du không nói gì, lúc này hắn đâu còn có thể nhịn được, thủ ấn được kết. Một đạo cấm chế được bố trí, tiếp đó ôm lấy nữ tử trước mặt vào lòng, trực tiếp đặt lên giường, một cái giường có phong cách cổ xưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License