Lục Thiếu Du không chút khách khí nói.
Thanh niên thật không ngờ Lục Thiếu Du lại xem thường hắn như thế.
Bắc Cung Vô Song lên tiếng trách mắng, thân ảnh chợt lóe đi tới trước người hắn, ánh mắt cực kỳ băng sương.
Thanh niên dằn nén tức giận nói.
Bắc Cung Đình nói, ánh mắt đảo qua Lục Thiếu Du, dừng ở Bắc Cung Vô Song, nói:
Bắc Cung Vô Song lạnh lẽo nhìn qua Bắc Cung Mậu, xoay người lại, ánh mắt mang theo vẻ xin lỗi nói.
Lục Thiếu Du nói, trong lòng suy đoán người của Bắc Cung gia tộc cố ý, chỉ vì không muốn Vô Song ở chung với hắn.
Bắc Cung Vô Song khẽ gật đầu, ánh mắt liếc qua người của Bắc Cung gia, hàn ý chợt lóe, nhẹ nhàng rời đi.
Ánh mắt Bắc Cung Đình đảo qua Lục Thiếu Du, lập tức xoay người rời khỏi, chỉ riêng đại hộ pháp Bắc Cung gia nhìn Lục Thiếu Du mỉm cười, gật đầu rời đi.
Bắc Cung Mậu hừ lạnh một tiếng, oán hận rời khỏi, nam tử tuấn lãng đảo qua Lục Thiếu Du sau đó xoay người.
Vân Tiếu Thiên đi tới, nhìn thấy một màn vừa rồi cũng đoán ra được chút manh mối.
Lục Thiếu Du nói, những người kia đích thật không đáng lo lắng, trọng yếu là thực lực sau lưng bọn hắn.
Độc Cô Cảnh Văn hành lễ.
Vân Tiếu Thiên nói, Độc Cô Cảnh Văn có thể lập tức đi tới Thần Hoàng thành, đã đủ đại biểu tâm ý, nhưng hắn vẫn lo lắng Độc Cô gia làm sao đồng ý việc này, phỏng chừng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lục Thiếu Du nhìn ra ngoài đình viện nói.
Vân Tiếu Thiên nhìn lướt qua hắn, ánh mắt chớp lên, chỉ sợ mấy năm nay thực lực tiểu tử này lại có tiến bộ.
Một âm thanh truyền vào, mười mấy thân ảnh đã xuất hiện.
Lục Thiếu Du nhíu mày, hắn quen thuộc người này, đi đầu là một lão giả ẩn nấp chân khí, đôi mắt hữu thần, chính là Linh lão.
Sau lưng Linh lão còn có ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, mười mấy đệ tử Độc Cô gia, chân khí cực kỳ bất phàm.
Họ vừa xuất hiện, Lục Thiếu Du cảm giác lãnh ý rơi lên người mình, cũng không để ý. Chỉ thấy ngũ trưởng lão đang nói gì với thanh niên mặc hoa phục, sau đó thanh niên lập tức nhìn hắn.
Thanh niên kia dáng vóc thật cao, khí chất có chút bất phàm, ánh mắt âm trầm.
Vân Tiếu Thiên đi tới, nói:
Linh lão nói, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Lục Thiếu Du cùng Lục Tâm Đồng, lại chuyển qua Vân Hồng Lăng:
Vân Tiếu Thiên nói.
Vân Hồng Lăng thi lễ.
Thái độ của Linh lão đối với Vân Hồng Lăng tốt hơn Vân Tiếu Thiên không ít, nói:
Vân Hồng Lăng nói.
Đại hộ pháp nói xong nhìn Độc Cô Cảnh Văn:
Độc Cô Cảnh Văn nói.
Ánh mắt đại hộ pháp thoáng đổi, nói:
Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn chớp động, hàn ý bộc phát:
Khuôn mặt đại hộ pháp thay đổi, nói:
Thanh niên hoa phục tiến lên, ánh mắt âm trầm rơi lên người Lục Thiếu Du.
Độc Cô Cảnh Văn lạnh lùng nói.
Tựa hồ không nghĩ tới phản ứng của Độc Cô Cảnh Văn lớn như vậy, ánh mắt Độc Cô Trường Không run lên, chỉ Lục Thiếu Du nói:
Sắc mặt Lục Thiếu Du cũng không chút biến hóa, loại thái độ này hôm nay hắn gặp nhiều lần, cũng không thèm để ý.
Lục Tâm Đồng tức giận quát.
Ánh mắt Độc Cô Trường Không lạnh lùng, Thần Hoàng khí bàng bạc hung hăng bao phủ áp thẳng Lục Tâm Đồng, một cỗ chân khí vô hình lan tràn, làm linh hồn mọi người run lên, vô hình trung đã bị áp chế.
Lục Tâm Đồng thoáng nhìn, nàng lấy được đế giả chi nguyên của sư tổ Thiên Độc tiên tử, tu luyện thành công Thiên Độc hồn anh, còn được Độc Cô Cảnh Văn tặng hồn khí địa cấp của Độc Cô gia tộc, lúc này nàng đã sớm không sợ hãi Thần Hoàng khí, ít nhất người này thi triển vẫn không tạo được hiệu quả gì với nàng.
Một tiếng quát truyền ra, một thân ảnh áo tro xuất hiện trước người Lục Tâm Đồng, cùng một lúc quyền ấn bay tới.
Xuy!
Quyền ấn hung hãn giáng xuống, không gian bị chấn nát, Độc Cô Trường Không chỉ cảm thấy có một cỗ kình khí cường hãn xuất hiện ngay trước người của hắn.
Sắc mặt đại hộ pháp đại biến, thân ảnh chợt động.
Đại hộ pháp nhất thời cảm giác được có người xuất hiện sau lưng mình, trong tích tắc linh lực toàn thân hắn không thể vận chuyển, hư không như đọng lại, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License