Bên trong một thạch thất, một thanh niên có chút tuấn lãng giận dữ quát lớn.
Lúc này nhìn thấy Độc Cô Trường Không bị chặt đứt một tay, máu tươi đầm đìa, thân thể thật thê thảm, thanh niên áo tro tràn ngập phẫn nộ.
Một thanh niên nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt trắng bệch của Độc Cô Trường Không tràn ngập oán hận nói.
Ánh mắt Độc Cô Trường Linh tràn ngập hàn ý, thủ ấn kết xuất rơi xuống người Độc Cô Trường Không, nói:
Bên trong một đình viện thanh nhã, đoàn người Hiên Viên hoàng tộc đang ngồi, Hiên Viên Tùng, Hiên Viên Triệt ngồi trên chủ vị.
Hiên Viên Tùng bưng một chén linh dịch trong suốt nhấm nháp, sau đó uống cạn, tựa hồ cảm thấy hương vị không tệ lắm.
Hiên Viên Triệt nhìn chén linh dịch, nói:
Dứt lời hắn bưng chén lên uống cạn, vật này thật sự rất tốt cho linh hồn.
Hiên Viên Tùng chợt hỏi.
Hiên Viên Triệt nhướng mày, đặt chén rỗng lên bàn, nói:
Hiên Viên Tùng có chút ngạc nhiên nói.
Hiên Viên Triệt mỉm cười nói, phong thái thật xuất chúng.
Ánh mắt Hiên Viên Tùng biến hóa, không nghĩ tới thần tử có sức quan sát tỉ mỉ như vậy.
Hiên Viên Triệt nói, trong mắt lộ ý cười:
Hiên Viên Tùng nói.
Hiên Viên Triệt nói.
Hiên Viên Tùng mỉm cười nói.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt chợt lóe, nhìn Hiên Viên Tùng:
Hiên Viên Tùng chợt hứng thú.
Hiên Viên Triệt nói.
…
Nhóm người Lục Thiếu Du đi lang thang, một dãy kiến trúc mênh mông xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lại có từng đạo thân ảnh xuất hiện ngay bên ngoài dãy kiến trúc kia.
Trên đường đi những thanh niên Độc Cô gia tộc đều xoay người hành lễ với Độc Cô Cảnh Văn, ánh mắt lướt qua nhóm người Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi.
Độc Cô Cảnh Văn cười nói:
Bên ngoài đình viện phong cách cổ xưa, Độc Cô Cảnh Văn nhẹ nhàng bước vào, kêu lên:
Một âm thanh nũng nịu truyền ra, lập tức một thân ảnh xinh đẹp từ bên trong đi nhanh ra ngoài, đó là một cẩm bào nữ tử, khoảng ba mươi hai ba mươi ba tuổi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, mái tóc màu vàng kim tán lạc trên vai, khuôn mặt cực kỳ thanh lệ, uyển chuyển lả lướt.
Nữ tử nhìn thấy Độc Cô Cảnh Văn, cung kính hành lễ.
Độc Cô Cảnh Văn kéo nữ tử, ý bảo nàng nhìn ra phía sau.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy Lục Thiếu Du cùng Bắc Cung Vô Song, nhất thời run lên.
Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc, lập tức mỉm cười, Lục Thiếu Du nhận ra nữ tử này, năm xưa là Lục Mỵ của Lục gia, hiện tại hẳn tên là Độc Cô Mỵ.
Ánh mắt Độc Cô Mỵ biến đổi, nhất thời kích động, lại nhìn qua Bắc Cung Vô Song, cảm thán:
Bắc Cung Vô Song mỉm cười đi tới mỉm cười chào hỏi.
Một lam y trung niên đi ra, bộ dáng có vài phần tương tự Độc Cô Mỵ, vừa nhìn thấy Độc Cô Cảnh Văn chợt sửng sốt, lập tức hành lễ:
Độc Cô Cảnh Văn mỉm cười nói.
Độc Cô Mỵ kích động hô.
Trung niên vừa nhìn qua mọi người, lại có một người đi nhanh tới hô:
Bắc Cung Vô Song đi tới.
Trung niên chính là Lục Bắc, nhìn thấy Lục Thiếu Du cùng Bắc Cung Vô Song, ánh mắt có chút không dám tin tưởng, còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt.
Lục Thiếu Du nói.
Lục Bắc hỏi, dù sao hắn ở trong Lục gia nhiều năm như vậy, trong lòng nhiều ít vẫn nhớ nhung.
Bắc Cung Vô Song nói.
Lục Bắc ngây người, trong mắt hiện tia đau buồn, lập tức nói:
Trong sảnh, mọi người ngồi xuống ghế, Lục Thiếu Du kể lại tình huống Lục gia, cũng biết Lục Bắc đổi tên là Độc Cô Bắc.
Trong bất tri bất giác đã tới hoàng hôn.
Mọi người cáo từ rời đi, trận gió thổi qua, bóng đêm buông xuống.
Độc Cô Băng Lan giảo hoạt cười, lập tức lôi kéo Lục Tâm Đồng rời đi, Dương Quá cùng Tuyết Sư cũng quay về phòng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License