Lục Thiếu Du vô cùng chân thành nói:
Lục Thiếu Du nói dối không đỏ mặt, lòng thầm nghĩ:
Lục Thiếu Du tự tìm lý do bào chữa cho mình:
Lữ Tiểu Linh á khẩu ngây người, ngơ ngác nhìn Lục Thiếu Du. Khuôn mặt Lữ Tiểu Linh đỏ đến tận cổ, Lục Thiếu Du có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh.
Lục Thiếu Du thầm cười tà, dùng chiêu này đối phó thiếu nữ ngây thơ quả là trăm phát trăm trúng. Đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn Lữ Tiểu Linh chằm chằm, Lục Thiếu Du cảm thấy dù Lương Triều Vĩ nếu so về ánh mắt thì không tình cảm bằng hắn.
Lữ Tiểu Linh nhìn thấy đôi mắt chết người của Lục Thiếu Du đang chằm chằm mình, nàng hoảng loạn quay đầu đi, người run rẩy không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lữ Tiểu Linh vội vã nói:
Lục Thiếu Du nói tiếp:
Lữ Tiểu Linh hỏi dồn:
Lữ Tiểu Linh chợt nhận ra nàng lỡ miệng, mặt đỏ hồng không dám nhìn thẳng đôi mắt chết người của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du buồn bã nói:
Một lát sau, mặt Lữ Tiểu Linh đỏ hồng hỏi Lục Thiếu Du:
Lục Thiếu Du kiên định nói:
Lữ Tiểu Linh không dám nhìn thẳng Lục Thiếu Du, cúi đầu nói:
Lục Thiếu Du nghe xong hiểu rằng mạng nhỏ an toàn. Tất cả nữ nhân, đặc biệt thiếu nữ ngây thơ nếu biết có người thầm mến mình, nếu trước đó nàng hận người kia đến muốn giết chết mới thỏa lòng, khi biết người đó làm chuyện đáng hận là vì nàng, vậy cảm xúc chán ghét sẽ biến mất hết, dù không thích nhưng trong lòng vẫn sẽ cảm động áy náy.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ:
Tuy dùng cách này đối với thiếu nữ ngây thơ thì thật vô sỉ nhưng hiệu quả tốt nhất.
Lục Thiếu Du thừa dịp rèn sắt khi còn nóng:
Lục Thiếu Du nghĩ đến Không gian thú nang còn trong tay Lữ Tiểu Linh, hắn phải tìm cách đòi về.
Ngoài đại điện vang giọng nam nhân trung niên:
Nghe giọng nam nhân trung niên, Lữ Tiểu Linh hăm dọa Lục Thiếu Du:
Lữ Tiểu Linh nói xong toàn thân đỏ rực.
Một nam một nữ trung niên đi vào.
Thấy mặt Lữ Tiểu Linh đỏ hồng, nam nhân trung niên nghi hoặc hỏi:
Phụ nhân trung niên nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, lại nhìn tiểu thư nhà mình, vẻ mặt khó hiểu.
Lữ Tiểu Linh bối rối nói:
Nam nhân trung niên chú ý đến Lục Thiếu Du:
Nam nhân trung niên hung tợn trừng Lục Thiếu Du:
Lục Thiếu Du tức giận thầm nghĩ:
Lục Thiếu Du chỉ dám chửi thầm trong bụng, hắn không dám chọc giận một cường giả Vũ Suất.
Lữ Tiểu Linh lớn tiếng với nam nhân trung niên:
Nam nhân trung niên thầm bực mình, vì sao tiểu thư bảo vệ tiểu tử này?
Phụ nhân trung niên phát hiện điều gì, vẻ mặt khó hiểu.
Phụ nhân trung niên nói:
Lữ Tiểu Linh nói với hai người:
Nam nhân trung niên nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm:
Lữ Tiểu Linh nói:
Phụ nhân trung niên nói:
Hai người rời khỏi đại điện.
Lữ Tiểu Linh thấy hai người kia đi xa, nàng quay sang hỏi Lục Thiếu Du:
Lục Thiếu Du trả lời:
Lục Thiếu Du tăng tốc độ luyện hóa chân khí phong tỏa kinh mạch huyệt đạo. Mấy chân khí này là của cường giả Vũ Suất, tuy là tùy tay điểm ra nhưng cũng rất khổng lồ. Lục Thiếu Du vừa luyện hóa vừa phát hiện vết thương nhanh chóng lành lại trong quá trình luyện hóa chân khí, thật là niềm vui bất ngờ.
Lữ Tiểu Linh liếc Lục Thiếu Du:
Vẻ mặt Lữ Tiểu Linh ngại ngùng, hoàn toàn quên là Lục Thiếu Du cướp đi Thiên Sí Tuyết Sư của nàng.
Lục Thiếu Du không thể nhúc nhích. Lữ Tiểu Linh do dự một lúc, nàng ôm Lục Thiếu Du vào ngực kéo vào phòng.
Hương thơm chui vào mũi, Lục Thiếu Du cảm nhận được cặp bánh bao mềm đang cọ vào mặt mình. Lục Thiếu Du đang luyện hóa chân khí trong người, bị Lữ Tiểu Linh ôm làm lòng hắn lâng lâng suýt tẩu hỏa nhập ma.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License