Trên con đường uốn lượn bằng đá xanh, bốn phía xanh biếc, trên đường đi có không ít đệ tử Linh Thiên Môn hành lễ với Lữ Tiểu Linh, sau đó đều mang theo vẻ nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Thiếu Du âm thầm đánh giá.
Tiếng nghị luận của đám người đằng sau Lục Thiếu Du đều thu hết vào trong tai, nhưng không quá để ý tới, nhìn qua Lữ Tiểu Linh vẫn đang một mực líu ríu như chú chim sơn ca bên cạnh nãy giờ, trong lòng lại càng cảm thấy có lỗi hơn nữa.
Lữ Tiểu Linh đột nhiên nói với Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nhướng mày, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới không phải chuyện Lữ Tiểu Linh biết rõ chuyện của Lục Vô Song, mà là dường như là Lữ Tiểu Linh cũng biết sự tồn tại của Lục Vô Song, nói cách khác, lai lịch của mình đã hoàn toàn bị Linh Thiên Môn điều tra ra, Linh Thiên Môn nhất định cũng đã biết tin Lục gia có bảo vật rồi.
Lữ Tiểu Linh lập tức cả giận mà nói, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du hỏi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, mặc dù có Độc Cô Cảnh Văn, nhưng nếu nghiêm khắc mà nói thì nàng ta vẫn chưa tính là vị hôn thê của mình.
Lữ Tiểu Linh nói với Lục Thiếu Du với vẻ mặt khá là nghiêm trọng.
Lục Thiếu Du hỏi.
Sắc mặt Lữ Tiểu Linh hơi chút thẹn thùng liếc Lục Thiếu Du một cái.
Lục Thiếu Du biết rõ còn cố hỏi, mỉm cười, nhưng trong lòng Lục Thiếu Du đang bắt đầu suy nghĩ, phỏng chừng Tứ Tuyệt Yêu Cơ Lư Khâu Mỹ cũng là vì chuyện này cho nên mới bày ra bốn cửa gì đó để gây khó dễ cho mình.
Lữ Tiểu Linh thẹn thùng xấu hổ xen lẫn chút giận dỗi nói với Lục Thiếu Du.
Nhìn thấy bộ dạng sốt ruột và nghiêm túc của Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du vốn còn đang thấy kỳ lạ, Lữ Tiểu Linh sao có thể đồng ý với mẹ của nàng là sẽ chọn thanh niên tài tuấn qua được bốn cửa làm vị hôn phu ở Đào Hoa Yến này, hiện tại xem ra, tiểu cô nương này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Lúc này Lục Thiếu Du cũng hơi hơi cảm động, không biết chỉ vài câu dỗ dành của mình trước trước đã khiến cho tiểu cô nương này dành trọn trái tim cho mình rồi, mấy năm nay, chính mình nợ tiểu cô nương này không ít.
Lữ Tiểu Linh cảm nhận được ánh mắt của Lục Thiếu Du đang đặt trên người mình liền lên tiếng hỏi.
Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi.
Gương mặt Lữ Tiểu Linh lập tức đầy vẻ thẹn thùng, hừ khẽ một tiếng, đầu đã sắp cúi xuống tới ngực, sau đó lại đột ngột ngẩng đầu lên nhìn qua Lục Thiếu Du nói:
Lục Thiếu Du nói, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của tiểu cô nương này, trong lòng cũng có chút xúc động, nếu như đổi lại là Vân Hồng Lăng thì sợ là đã sớm đòi đánh đòi giết mình rồi.
Bất tri bất giác, hai người đã đi tới trước một đình viện tinh xảo, bên ngoài đình viện có mấy đệ tử Linh Thiên Môn hành lễ với Lữ Tiểu Linh.
Lữ Tiểu Linh nói với Lục Thiếu Du.
Trong đình viện, trang trí vô cùng lịch sự tao nhã, trong tiểu thính, một cái lư hương tinh xảo toả ra từng làn khói thơm nhàn nhạt khắp phòng, khiến cho người ta nghe thấy đều cảm thấy vui vẻ thoải mái, có hiệu quá trữ thần tĩnh khí.
Bên trong phòng, một thanh âm cởi mở nhẹ nhàng truyền tới, sau đó thân ảnh của Lữ Chính Cường lập tức xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du, mặc dù tuổi đã độ trung niên, bất quá thoạt nhìn phong độ vẫn bất phàm như cũ, trong lúc vô hình lại để lộ ra một cỗ khí thế mà không phải người tầm thường có thể có.
Lục Thiếu Du chắp tay hành lễ.
Lữ Tiểu Linh đi tới bên cạnh Lữ Chính Cường, trên mặt đã không còn vẻ thẹn thùng ban nãy nữa.
Lữ Chính Cường đã sớm nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy của con gái, mỉm cười nói:
Lữ Tiểu Linh cong môi, ánh mắt loé lên, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Bên trong tiểu thính chính là nội đường, Lục Thiếu Du đi theo Lữ Chính Cường vào bên trong nội đường, trong lòng vẫn còn đang suy đoán, không biết Lữ Chính Cường này rốt cuộc muốn tìm mình vì chuyện gì đây.
Bên trong nội đường, ánh mắt của Lữ Chính Cường loé lên, mỉm cười, trong tay thủ ấn vừa khởi, lập tức một cỗ Linh lực bắt đầu khởi động, một đạo quang quyển vô hình lập tức bao phủ bên trong nội đường.
Bên trong tiểu thính, Lữ Tiểu Linh nghiêng người dán tai lên cửa, sau đó lập tức chu môi, thành thật ngồi xuống ngoan ngoãn chờ.
Sắc mặt Lục Thiếu Du âm thầm biến đổi, không biết Lữ Chính Cường này muốn nói cái gì với mình mà ngay cả con gái ruột cũng không cho nghe.
Lữ Chính Cường nhìn Lục Thiếu Du, mỉm cười nói.
Lục Thiếu Du nói.
Lữ Chính Cường mỉm cười, nói:
Lục Thiếu Du nói.
Lữ Chính Cường ý bảo Lục Thiếu Du ngồi xuống, sau đó ngồi ở đối diện Lục Thiếu Du, liếc mắt qua nhìn rồi hỏi.
Lục Thiếu Du trả lời không lộ chút dấu vết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License