Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 1 – Chương 9: Cuộc Chiến Của Tạ Thiên.



Cung Chân hỏi:

Tạ Thiên lạnh lùng rút ra một thanh kiếm sáng lóe tinh quang bảy màu, cổ tay rung lên, kiếm hoa bung sổ ra, uốn lượn hung mãnh như độc xà, lá cây bị cắt vụn, rớt xuống thành một đống lá vụn.

Cung Chân lúc này mới nhớ đến chuyện so kiếm:

Tạ Thiên nói:

Cung Chân theo lời, khẽ lay động thân cây, chỉ thấy đã bị cắt đứt, đầu vết cắt được cắt sắc lẹm, thì ra vừa rồi Tạ Thiên múa kiếm, đã ngầm cắt đôi thân cây – một người ôm không hết – này thành hai đoạn.

Kiếm pháp mạnh mẽ, bá đạo!

Tạ Thiên lại nói:

Cung Chân tiếp kiếm, chỉ thấy chuôi kiếm rất nhỏ, bản kiếm cũng không rộng như cổ kiếm của Ngô, Việt nhưng cũng không giống với các loại kiếm đang thịnh hành, lại rất nhẹ, cầm lên có cảm giác như không. Hắn khẽ vung kiếm khua động, cảm thấy rất thuận tay, buột miệng khen:

Tạ Thiên lại nói:

Cung Chân vừa mừng vừa sợ, nhưng lại lập tức trấn định tinh thần, song thủ cầm kiếm đưa cho Tạ Thiên, nói:

Tạ Thiên nói:

Cung Chân không rõ:

Tạ Thiên nói:

Tạ Thiên lại nói:

Cung Chân nhún vai nói:

Tạ Thiên lạnh lùng đáp:

Cung Chân khẽ than:

Tạ Thiên đột nhiên nói ra một câu kỳ lạ:

Cung Chân lấy làm lạ, vội hỏi:

Tạ Thiên tự biết lỡ lời:

Dứt lời, quay người đi, đột nhiên dừng lại, nói:

Dương Thái đột nhiên hiện thân, ngửa mặt cười một tràng dài:

Bên cạnh Dương Thái lúc này xuất hiện thêm vô số bóng đen, cao, thấp khác nhau, Tạ Thiên lạnh lùng nói tiếp:

Dương Thái nói:

Kỳ thật mười một gã Trì Đầu Đại Tế Tửu đến đây cũng không hẳn là để đối phó với Tạ Thiên. Ngày đó Dương Thái bị Lô Bá và Điền Kỳ Lân hợp lực đánh bại, sau lại thêm Thạch Hổ xuất hiện tranh hôn, tại Thanh Hà bây giờ đã trở thành nơi ngọa hổ tàng long, nếu một mình Dương Thái thì không thể làm nên trò trống gì, vì vậy hắn tức tốc thông tri, xin thêm viện binh. Thời gian hắn gặp Tạ Thiên là giờ ngọ, nếu lúc đó mới xin tri viện thì cho dù viện binh có chắp thêm cánh, giờ phút này cũng chưa thể có mặt tại đây.

Tạ Thiên lại nói:

Trong mười hai tên Trì Đầu Đại Tế Tửu thì có một gã danh xưng Độc Tí Tam Thủ Quyền – Thái Nhạc, bị cụt tay cho nên Tạ Thiên mới đếm là hai mươi ba cánh tay.

Dương Thái dương dương đắc ý nói:

Tạ Thiên mỉm cười:

Dương Thái ngạc nhiên hỏi:

Tạ Thiên bình thản đáp:

Mắt Dương Thái hoa lên, đã thấy Như Ý đến trước mặt.

Hắn tuy sớm có lòng phòng bị nhưng Tạ Thiên ra tay cực nhanh, ngoài dự liệu của hắn, Như Ý đã đến gần, vô phương né tránh, chỉ là trong lúc sinh tử quan đầu, Dương Thái vận dụng đến tột độ khinh công của mình lách sang một bên, trường kiếm xuất ra, hy vọng có thể tránh được họa sát thân.

Nhưng từ đầu vai hắn đã truyền đến cảm giác đau đớn, bị Như Ý chấn nát xương, “rắc rắc” tiếng xương cốt vỡ nát vang lên. Tạ Thiên và mười một tên Trì Đầu Đại Tế Tửu còn lại bắt đầu giao đấu.

Cung Chân nhận lấy một chưởng của Tạ Thiên nhưng lại không cảm thấy đau đớn, thân hình lăng không bay lên đầu tường, nhẹ nhàng đáp xuống mái ngói, những viên ngói dưới chân cũng không vì thế mà nứt vỡ, quả nhiên một chưởng của Tạ Thiên đã vận dụng xảo kình đến cực độ.

Lúc này câu nói Tạ Thiên mới văng vẳng bên tai gã:

Tạ Thiên đối phó với mười một tên Trì Đầu Đại Tế Tửu, không quá mười chiêu đã lâm vào hiểm cảnh

Thái Nhạc một quyền đánh đến, nửa đường lại biến thành ba đạo quyền đầu. Độc Tí Tam Thủ Quyền quả nhiên danh bất hư truyền. Tả thủ Tạ Thiên dẫn kiếm đâm ra, tam kiếm phá tam quyền, đánh bay Thái Nhạc, chưa kịp đuổi giết đã thấy từ sau lưng lại có ba thanh trường kiếm đâm đến.

Tạ Thiên thân kinh bách chiến, đối với tình huống lúc này rõ như lòng bàn tay, hắn biết rõ sau lưng có ba thanh trường kiếm đâm tới, mặt khác lại xuất hiện một Diêm La tán, một thuẫn bài sắc bén, cho dù đã cố đẩy lui hai thanh đao và một thanh bát xà mâu thì lúc đó khí lực cũng đã tận, bản thân có thể giết được một hai người nhưng ắt thụ trọng thương.

Trận này hắn không có đường chạy, không thể không giết người, nhưng cũng cố không thể để bị giết.

Tạ Thiên không tránh được tam kiếm, ba thanh kiếm xuyên qua thân thể của hắn, trường kiếm cắm vào phần da thịt sát khớp xương, ba thanh trường kiếm chưa kịp rút ra, đã thấy Như Ý vung lên đánh nát đầu một người, tả thủ dẫn kiếm đâm vào tử huyệt người thứ hai, lại há miệng cắn ngang cuống họng người thứ ba.

Chúng nhân thấy thế ngẩn người ra, không ai nghĩ hắn lại lấy thân hứng kiếm, bao nhiêu chiêu số tiếp theo nghĩ ra trong đầu đều vô dụng, chỉ còn cách biến chiêu, tiếp tục tấn công.

Tạ Thiên chỉ có chờ như vậy, trong sát na chúng nhân khựng lại, ném Như Ý trong tay về phía Dương Thái, sau đó thân thể theo lao nhanh theo sau, cười ha hả, nói:

Chúng nhân ngạc nhiên nhìn về phía Dương Thái, thân pháp nhanh chóng vọt theo Tạ Thiên, đồng thời cùng nghĩ:

Dương Thái đang kiểm tra thương thế trên vai mình, không biết từ đâu bay đến Như Ý? Hô thảm một tiếng, Như Ý đánh gãy xương lồng ngực, phá nát một bên ngực, vong mạng.

Ai ngờ đó cũng chỉ là chiêu dương Đông kích Tây của Tạ Thiên, thân hình hắn co lại, chuyển thân bay ra khỏi vòng vây, cười ha hả:

Tám người nhìn thấy Tạ Thiên đào tẩu đều kinh hãi thất sắc, suy nghĩ như nhau:

Tám người lúc này đều xuất hiện quyết tâm giống nhau: Đuổi tới cùng, quyết không cho hắn chạy thoát.

Tạ Thiên lúc này cũng đang suy nghĩ:

Tạ Thiên đang muốn thi triển khinh công nhảy ra ngoài Thôi phủ bỗng thân hình đột nhiên khựng lại.

Tạ Thiên đột nhiên đình chỉ cước bộ, đám người của Ngũ Đẩu Mễ Giáo lập tức lại bao vây lấy hắn.

Lại nghe “phập” một tiếng, mọi người đều phát hiện ra một gã đồng bọn cổ họng phun máu tươi, chậm rãi ngã xuống đất.

Tạ Thiên thở dài, nói:

Người vừa giết chết một gã Trì Đầu Đại Tế Tửu chính là Cung Chân, hắn sử dụng Thiếu A kiếm để xuất chiêu.

Cung Chân nói:

Tạ Thiên lại nói:

Cung Chân hỏi:

Tạ Thiên nói:

Hắn lại ngạo nghễ nhìn Cung Chân nói:

Cung Chân cũng không ngại loại vũ nhục này, hắn đã quen:

Tạ Thiên chậm rãi nói:

Cung Chân ngạc nhiên hỏi:

Tạ Thiên không trả lời. Nguyên bảy tên Trì Đầu Đại Tế Tửu đã bao vây hắn lại, vòng vây bắt đầu xoay tròn như một bánh xe, bảy người, sáu loại binh khí loạn động, không ngừng phát ra công kích lăng lệ.

Cung Chân thật muốn trợ giúp cho Tạ Thiên nhưng bảy gã Trì Đầu Đại Tế Tửu biết hắn có thể nhất kiếm đoạt mạng nhưng lại không thông hiểu khinh công nên mỗi lần Cung Chân tiếp cận, bọn chúng lại tránh ra xa, không trực tiếp đối đầu với hắn.

Thứ nhất là Cung Chân không biết khinh công, không thể nào tiếp cận địch nhân, thứ hai chính là mỗi khi bảy người phát động công kích, sáu loại binh khí tạo ra bạch quang loạn vũ, làm hắn hoa cả mắt, ngay cả ai là ai cũng không thấy rõ, làm sao có thể ra tay đắc thủ được?

Tạ Thiên rút thanh trường kiếm vẫn ghim trên đùi ra, sử một chiêu “Quế Thụ Trọng Sanh Hề Sơn Chi U”, kiếm quang tóe ra, ngăn chặn hai thanh đao của gã trọc và Lý Vũ thì mâu thuẫn của Ôn gia huynh đệ lại tấn công đến.

Ôn gia huynh đệ, một người sử dụng một thanh bát xà mâu, một người sử dụng Khai Phong Hổ Diện thuẫn, được giang hồ xưng là “Mâu trong Thuẫn”, luôn hỗ trợ không rời nhau nửa bước, khi tấn công kẻ địch thì đồng thời ra tay, Ôn Giáp sử thuẫn, đưa về phía trước, yểm hộ cho Ôn Bính ẩn nấp sau thuẫn, dùng bát xà mâu tấn công địch thủ từ xa, cứ phối hợp nhuần nhuyễn như vậy, cho dù hai huynh đệ không thể thắng thì cũng rất khó bị đánh bại.

Lúc này Tạ Thiên kêu lên:

Trường kiếm vung lên, chặn đứng bát xà mâu lại, nhưng thuẫn bài đã chém thẳng đến, chỉ có thể dùng chân ngăn cản, đáng tiếc đơn cước của hắn sao có thể chống lại lực đạo của Ôn Giáp từ ba bốn trượng lăn đến? Hơn nữa đùi phải của hắn đã bị lợi kiếm xuyên thủng trọng thương.

Tạ Thiên bị đòn tấn công của Ôn Giáp chấn ngã trên mặt đất, hai thanh trường kiếm cắm trên người hắn bị chấn động, tác dụng lên vết thương, đau đớn đến suýt ngất.

Hắn vận dụng tàn lực vào chân, phát lực tung ra một cước, đá cả người cả thuẫn Ôn Giáp tung lên cao.

Lúc này Thái Nhạc bồi đến một chưởng, Tạ Thiên mặc dù nằm trên mặt đất nhưng kiếm chiêu bất loạn, hồi kiếm ngăn trở. Ai ngờ Thái Nhạc cực kỳ âm độc, một chưởng này không hề nhắm đến thân thể của Tạ Thiên mà là nhắm đến chuôi kiếm đang cắm trên bụng Tạ Thiên!

Tạ Thiên hét thảm lên một tiếng, xuất ra một chiêu “Bỉ Kiền Trung Gián Nhi Tâm”.

Chiêu này vốn dùng tay xoáy kiếm thành vòng tròn, phá nát ngực địch nhân, nhưng Tạ Thiên lại phản kỳ kiếm, dùng chiêu này cho chính bản thân mình, xoáy kiếm trên cơ thể, chấn gãy thanh kiếm đang cắm trên người thành hai đoạn, nửa thanh kiếm vẫn nằm lại trong cơ thể nhưng miễn cho địch nhân có thể lợi dụng chuôi kiếm gây thương tổn cho bản thân.

Tạ thiên cầm nửa thanh kiếm trong tay, thuận thế chém ra hai kiếm, cắt đứt người tên âm độc Thái Nhạc thành ba đoạn, chia làm ba nơi, rơi tung tóe trên mặt đất.

Lúc này lại thêm một đao đâm tới, ghim chặt chân hắn trên mặt đất, không cho hắn có thể gượng dậy.

Cung Chân nghe Tạ Thiên thét hắn chạy đi, biết rõ mình ở lại cũng không giúp được hắn, lại làm cho hắn thêm vướng tay vướng chân. Đang định co chân bỏ chạy nhưng lại thấy Tạ Thiên rơi vào thảm cảnh, tất sẽ vong mạng, làm sao còn lòng dạ nào để bỏ chạy.

Hắn nhìn thấy thân thể Ôn Giáp đang từ không trung rơi xuống, không nghĩ nhiều, vươn tay phóng đi Thiếu A kiếm, Ôn Giáp đang ở không trung nhưng thần trí bất loạn, huy động Hổ Diện thuẫn chống đỡ, che kín thân thể của hắn, bất quá vẫn không làm sao ngăn cản được một kiếm lao đến của Cung Chân, ngực thủng một lỗ, bị Thiếu A kiếm đâm từ trước xuyên thấu ra sau.

Tên trọc cả kinh, thốt lên:

Cung Chân lạnh lùng nói:

Gã trọc kinh hoảng, quên mất cả việc tránh xa Cung Chân, đến khi hắn định thần thì Cung Chân đã chỉ còn cách hắn ba thước, cổ họng trúng kiếm, hối hận đã muộn.

Lý Vũ nhanh trí, kêu lên:

Giờ phút này bọn chúng chỉ còn lại bốn người, lại chỉ có mình Lý Vũ mang theo ám khí. Tụ tiễn, phi hoàng thạch, thiết tật lê liên tiếp bay ra, thầm nghĩ:

Bốn gã đều có một suy nghĩ:

Tạ Thiên chợt kêu lên:

Dứt lời đã thấy Trúc kiếm của Cung Chân điểm nhẹ, mỗi một kiếm đều điểm vào giữa ám khí, ám khí mang theo theo nội lực, nhưng Trúc kiếm của Cung Chân thì hoàn toàn không có nội lực, chỉ có thể mượn thế để chế ngự lực, ám khí đến đều bị hắn kích lệch đi, bắn xuống mặt đất, làm cát đá bắn lên tung tóe.

Ôn Bính không nhẫn nại được nửa, đưa mâu ra, quát lớn:

Bát xà mâu dài một trượng tám tấc, Trúc kiếm của Cung Chân không đủ dài để đâm đến người Ôn Bính, thế nhưng quái sự liên tiếp xảy ra, khoảnh khắc bát xà mâu đâm đến trước thân thể Cung Chân thì Trúc kiếm trước đó đã đâm vào cổ họng của Ôn Bính.

Bọn ba người còn lại đều có cùng một suy nghĩ:

Cung Chân cả kinh, vươn tay như vẽ hồ lô, Trúc kiếm phóng ra, cắm thẳng vào ngực Lý Vũ, trong lòng thì âm thầm cầu nguyện:

Dứt lời cầu nguyện, đã thấy Tạ Thiên đứng dậy, kiếm quang bộc phát, không biết hắn đã rút thanh đao ghim ở chân ra từ lúc nào!

Cung Chân chỉ thấy máu tươi phun ra tứ bề, Tạ Thiên và hai gã Trì Đầu Đại Tế Tửu chia làm ba hướng bay ra. Trên người Tạ Thiên lại cắm thêm hai thanh binh khí nữa.

Hai gã Trì Đầu Đại Tế Tửu thì đáp vững vàng xuống đất.

Một gã thốt lên:

Tên còn lại nói:

Tạ Thiên bay đi như diều đứt dây, nện thẳng vào bức tường, phá ra một lỗ hổng, thân thể xuyên qua đó.

Cung Chân nhìn thấy máu tươi từ lỗ hổng đó phun trở vào, kêu lên:

Chỉ nghe được thanh âm của Tạ Thiên từ xa truyền đến:

Cung Chân lúc này lại lo phải đối đầu với hai tên Trì Đầu Đại Tế Tửu, trong lòng kinh hãi không thôi:

Đoạn nhanh chóng chạy đến bên Ôn Giáp, thu lại Thiếu A kiếm, đột nhiên nhìn thấy hai gã Trì Đầu Đại Tế Tửu toàn thân phún ra máu tươi, cũng không rõ là trên người có bao nhiêu vết thương, Cung Chân lúc này mới phát hiện ra hai gã này đã sớm đoạn khí.

Trong tình huống giao phong cuối cùng, Tạ Thiên mặc dù trên người mang theo hai loại binh khí nữa nhưng khoái kiếm của hắn đã kịp chém vào hai gã Trì Đầu Đại Tế Tửu bảy mươi tám nhát kiếm. Hai người này trúng nhiều kiếm như vậy, làm sao còn có thể sống được?

Cung Chân nhìn thấy mặt đất xung quanh đầy rẫy thi thể, vừa muốn nôn, vừa cảm thấy khổ sở, trong lòng cảm thấy mơ hồ như vừa trải qua một cơn ác mộng.

Hắn lại nghĩ:

Tạ Thiên làm sao biết được ta chỉ học được bốn chiêu rưỡi? – Trong lòng hắn có muôn ngàn nghi vấn muốn hỏi Trương Tân nhưng chỉ có thể lưu lại trong lòng, chờ sau này có dịp sẽ hỏi.

Chú thích:

(1): có thể chém ra vạn kiếm, dù cho có bị ném vạn mũi châm cũng không sợ bị đả thương.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License