Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 2 – Chương 1: Quái Nhân Cái Bang



Bên ngoài Chiếu Tế quán, cây cỏ sau cơn mưa trở nên xanh mướt, bầu trời trở nên quang đãng trong lành, đây đó vẳng lại tiếng hoàng hạc kêu vang, những mảng trời sau mưa rạng hồng pha lẫn với thiên nhiên xanh tươi, tạo thành một cảnh sắc làm cho người ta như chìm vào giấc mơ túy lúy vô sầu.

Đông Phương Nhạc hỏi:

Đông Phương Sơn than thở:

Đông Phương Nhạc lắc lắc đầu:

Đông Phương Sơn lại nói:

Đông Phương Nhạc hỏi:

Đông Phương Sơn nói:

Đông Phương Nhạc hỏi:

Đông Phương Sơn nói tiếp:

Đông Phương Nhạc gật đầu, nói:

Đông Phương Sơn lại nói:

Đông Phương Nhạc nói:

Đông Phương Sơn lại hỏi:

Đông Phương Nhạc nói:

Đông Phương Sơn đảo mắt, giả vờ suy nghĩ, khó khăn:

Đông Phương Nhạc năn nỉ:

Ngừng một chút, hắn lại nói:

Đông Phương Sơn trù trừ, đoạn nói:

Đông Phương Nhạc vội vàng nói:

Đông Phương Sơn còn đang lưỡng lự, thầm nghĩ:

Đông Phương Nhạc rốt cuộc nói:

Đông Phương Sơn nhớ lại trước khi rời thung lũng, cha hắn đã dặn dò hắn tại thư phòng rất kỹ:

Kỳ thật hắn cũng không muốn đưa đệ đệ hồi hương, chỉ là cần phải gây khó dễ với hắn một chút, chiếm tiện nghi đã, nghĩ vậy, trong lòng không khỏi mừng húm, tiếp tục tạo ra bộ dáng lưỡng lự, khó khăn:

Đông Phương Nhạc thấy ca ca vẫn chưa quyết định, trở nên nóng nảy, vội nói:

Đông Phương Sơn thở dài, nói:

Chợt nghe một người lên tiếng:

Nhìn lại, người này chính là nhị gia Thôi Tương.

Thôi Tương đứng giữa đại môn, phía sau là mười mấy tên hộ vệ, ai nấy đều cầm binh khí trong tay, thần sắc hung hãn, chắn hết lối ra vào đại môn.

Đông Phương huynh đệ nhìn nhau, thầm nghĩ:

Bọn họ sở dĩ có thể bất động thanh sắc là vì Thôi Tương không phải nói với họ mà là nói với một gã thiếu niên phía trước. Mấy ngày nay tại Chiêu Tế quán liên tục phát sinh dị biến, thành thử người nhát gan rời đi không ít.

Thiếu niên nghe Thôi Tương nói vậy, không phục, đáp:

Thôi Tương nói:

Thiếu niên hỏi:

Thôi Tương thản nhiên nói:

Thiếu niên liếc mắt nhìn đám nhân mã phía sau Thôi Tương, không nói lời nào nữa, quay lại Chiêu Tế quán.

Đông Phương Nhạc nhìn huynh trưởng, hỏi:

Đông Phương Sơn lắc đầu, nắm tay đệ đệ, quay lại Chiêu Tế quán, bộ dáng rất nghênh ngang, khệnh khạng như vừa ăn cơm xong, cất bước tản bộ, sau đó lại quay lại nghỉ ngơi vậy.

Khuất khỏi tầm mắt của Thôi Tương, Đông Phương Nhạc nhịn không được, hỏi:

Đông Phương Sơn đáp:

Đông Phương Nhạc không phục:

Đông Phương Sơn thản nhiên đáp:

Đông Phương Nhạc lúc này mới ngậm miệng lại.

Đông Phương Sơn không phải là sợ Thôi Tương, mà hắn nghĩ Thôi gia dù sao cũng là nhất đại gia tộc tại phương Bắc, không nên gây hấn với họ. Hơn nữa cũng muốn nghe xem Thôi Tương sắp công bố chuyện gì, việc này cũng tốt, có thể biết được trong “hồ lô” Thôi gia chứa “thuốc” gì. Hơn nữa muốn dùng võ lực đi khỏi chỗ này thì lúc nào chẳng được, không cần phải thực hiện ngay lúc này.

Huynh đệ hai người quay lại Chiêu Tế quán, chơi cờ tướng một hồi, rốt cuộc Thôi Tương đã xuất hiện.

Thôi Tương nét mặt tươi rói, đằng hắng vài cái, đoạn lớn tiếng nói:

Mọi người nghe xong, bất giác cười rộ lên, lại có ai đó lên tiếng nói:

Thôi Tương tiếp tục nói:

Mọi người lại một phen cười rộ, ai đó lại nói:

Người khác lại hỏi:

Người kia lạnh lùng nói:

Tên còn lại cả giận nói:

Thôi Tương giơ tay, làm động tác ra hiệu cho mọi người im lặng, tiếp tục nói:

Mọi người nhao nhao hỏi:

Một người thấp giọng nói:

Thôi Tương nói:

Mọi người nghe vậy, không khỏi ngoác miệng cười toe toét, nguyên lai là các vị cô nương chưa chồng của Thôi gia đều muốn tìm tân lang, có câu “thất chi đông du, thu chi tang du” (1), không cưới được Thôi tam tiểu thư thì cưới vị tiểu thư khác ở Thôi gia cũng đã có thể nở mày nở mặt, tiền đồ rộng mở.

Thôi Tương lại nói:

Kỳ thật cho dù Thôi gia có nhiều nữ nhi đi nữa thì cũng không thể có nhiều nữ nhi đến tuổi thành thân như vậy, hơn nữa Thôi gia tiểu thư thân phận cao quý, sao có thể tùy tiện gả cho rất nhiều thiếu niên không biết là tốt hay xấu này? Thôi Hoàn và Thôi Tương xuất ra diệu kế này cũng chỉ là lấy “mắt cá” thay cho “ngọc trai”, thu nhận tất cả các nô tỳ có chút nhan sắc làm nghĩa nữ, khi đó đừng nói là hai trăm vị “Thôi gia tiểu thư” mà nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Lúc đó Thôi Tương đã hỏi Thôi Hoàn:

Thôi Hoàn trả lời:

Thôi Tương lại nói:

Thôi Hoàn lắc đầu nói:

Thôi Hoàn đáp:

Thôi Tương khâm phục:

Trở lại với Chiêu Tế quán. Một người lại lên tiếng hỏi:

Thôi Tương đáp:

Thiếu niên lên tiếng hỏi chính là Quách Thiếu Bưu ở thôn Quách Trần Dương.

Thôn Quách Trần Dương là nơi ba nhà Quách, Trần, Dương tụ tập lại sinh sống nơi đây, con trai con gái ba nhà tại nơi này kết hôn lẫn nhau, đã ở tại Thái Hành Sơn hơn trăm năm, kích pháp và ám khí rất nổi danh trong chốn võ lâm.

Quách Thiếu Bưu nói:

Thôi Tương cười nói:

Quách Thiểu Bưu mừng rỡ, cao giọng nói:

Thôi Tương nhìn thấy tâm ý của hắn, nói lớn:

Một thiếu nữ có gia đinh tiền hồ hậu ủng, chậm rãi tiến vào Chiêu Tế quán, cung thân hướng mọi người hành lễ, thanh âm ngọt ngào trong vắt vang lên:

Chúng nhân nhìn thấy Thôi Uyển Thanh mắt tươi mày sáng, ôn nhu nhã nhặn, thần thái phiêu dật, trong lòng không nhịn được rung động:

Thôi Tương mỉm cười nói:

Nàng ta vâng lời, quay người trở về phòng, eo thon uyển chuyển, mị thái không thể diễn tả bằng lời, chúng nhân tại đây cho dù có là chính nhân quân tử thì trong lòng đều nghĩ như nhau: “Mê lực của cô nương này thật kinh nhân!”

Thôi Tương lại nói:

Quách Thiếu Bưu nhìn thấy dung mạo Uyển Thanh đã sớm hồn tiêu phách tán, lại nghe Thôi Tương nói ra lời ấy, liền gấp rút trả lời:

Thôi Tương cười nói:

Quách Thiếu Bưu mừng rỡ:

Thôi Tương nhìn hắn, nói:

Quách Thiếu Bưu ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, khom người lạy tạ:

Thôi Tương đắc ý mỉm cười. Thôi Uyển Thanh chẳng những không phải là con ruột của hắn mà nga cả tỳ nữ cũng không phải, nàng chỉ là một ả vũ nữ mà thôi. Hắn cố ý đưa ra vũ nữ đẹp nhất, gả cho Quách Thiếu Bưu, nhằm thu phục nhân tâm toàn trường.

Về phần ả “nữ nhi” này cùng “ “cha” cấu kết để che mắt quần hùng như thế nào thì bất tất phải nói nữa.

Mọi người nhìn thấy Quách Thiếu Bưu được mỹ nhân, quả nhiên đều suy nghĩ giống dự liệu của Thôi Tương:

Một người hỏi to:

Thôi Tương vừa nhìn thấy người này đã cảm thấy bực bội, thầm nghĩ trong bụng:

Chỉ thấy người này đầu hươu mắt chuột, tuy còn ít tuổi nhưng dáng vẻ cực kỳ hèn hạ, bỉ ổi, khét tiếng trên giang hồ “Nhân như cẩu” Hoàng Nhân. Người này hoành hành tại Ba Thục, giết người cướp của, gian dâm phụ nữ. Sở dĩ hắn vẫn tồn tại đến bây giờ là vì võ công cực cao, hơn nữa chỉ gian dâm cướp bóc dân chúng bình thường, không bao giờ đụng chạm đến các thế lực cao môn đại tộc. Hắn thường rất tự hào về danh xưng của mình, tự cho xuất phát từ Lão Tử mà ra: “thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu” (2), chữ “Nhân” trong tên hắn chính là ở trong câu nói này.

Thôi Tương đối với lai lịch của mọi người trong quán đã sớm điều tra kỹ, chỉ là công phu hàm dưỡng của hắn rất cao, bình thản nói:

Mọi người nghe vậy cười to, chỉ mình Hoàng Nhân là “hừ” một tiếng.

Chợt một âm thanh chói tai vang lên:

Người này thân thể dơ bẩn, quần áo lam lũ, ngồi xoạc hai chân dưới đất, tư thế thật bất nhã, là một gã khiếu hóa. Người trong Chiêu Tế quán mặc dù có người này người nọ nhưng vô luận thế nào thì cũng không chú ý đến gã khiếu hóa này, chỉ chăm chú vào chính sự, vì lẽ đó, tên khiếu hóa này tiến vào đến đây cũng không ai để ý.

Thôi Tương trong lòng biết được đã gặp phải kỳ nhân, không dám chậm trễ, ôm quyền hỏi:

Bỗng dưng tiếng đánh rắm vang lên “phụt, phụt phụt”, xú khí tỏa ra, khiếu hóa tử bịt mũi, cười ha hả:

Thôi Tương giận dữ, thầm nghĩ:

Khiếu hóa tử nói:

Thôi Tương cho dù hàm dưỡng cao đến đâu cũng không thể nhịn được nữa, phẫn nộ quát:

Đang định sai gia đinh động thủ với tên Liên Tam Thao thì Quách Thiếu Bưu bước ra nói:

Quách Thiếu Bưu quyết tâm trước mặt nhạc phụ đại triển thần uy một phen, thân thể lộn ba vòng trên không, tư thế cực kỳ đẹp mắt, đoản kích xuất ra, sử một chiêu trong kích pháp Quách gia, đâm luôn ba nhát vào ba chỗ yếu hại trên ngực, bụng của Liên Tam Thao. Đây là chiêu thức đắc ý nhất của hắn, quả nhiên là uy lực bất phàm.

Liên Tam Thao đợi mũi kích gần đến ngực, “phì” một cục đàm phun ra trúng ngay mi tâm Quách Thiếu Bưu, hắn đau đớn chuyển thân, lộn ngược trở lại.

Mọi người trong Chiêu Tế quán thấy cảnh tượng này đều hoảng sợ. Quách Thiếu Bưu mặc dù võ công chưa phải là nhất lưu nhưng tuyệt không phải là kẻ yếu, thế nhưng lại bị một cục đàm đánh bại, chỉ có thể giải thích võ công của tên khiếu hóa này bằng bốn chữ “thâm bất khả trắc”

Liên Tam Thao lúc này cười hi hi ha ha, nói:

Thôi Tương kiểm tra qua thương thế Quách Thiếu Bưu, chỉ thấy mi tâm hắn chảy máu ròng ròng nhưng cũng chỉ là ngoại thương, không đáng ngại lắm.

Liên Tam Thao thấy thế bèn nói:

Miệng nói nhưng tay chân thì đảo loạn, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, một hồi đánh ngã toàn bộ hộ vệ của Thôi gia, toàn trường chỉ còn vang lên tiếng kêu đau đớn “ ai da, ấy da” của mấy tên hộ vệ.

Chúng nhân trong đại sảnh đều hoa mắt, không ai nhìn rõ được chiêu thức của hắn, đều có gắng lục lọi trong trí nhớ của mình xem ở đâu lại chui ra một tên cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, sao cho đến bây giờ vẫn chưa nghe qua tên hắn.

Liên Tam Thao sau khi đánh ngã bọn hộ vệ Thôi gia, nhìn thấy phía trước có một gã thiếu niên, hình dung xuất chúng, thần thái trấn tĩnh, ung dung, không khỏi cảm thấy tò mò, vội hỏi:

Thiếu niên đáp:

Cung Chân là khách quý trong nội phủ sao lại đến Chiêu Tế quán? Thật ra hắn ở nội phủ cũng nhàm chán, định đến Chiêu Tế quán tìm Sử Thiên Thế nói chuyện phiếm, ai ngờ lại được chứng kiến một màn náo loạn do Liên Tam Thao gây ra, hắn đã nhận hoàng kim vải vóc của Thôi gia, làm sao có thể tọa thủ bàng quan được?

Cặp mắt Liên Tam Thao láo liên nhìn Cung Chân thoáng đánh giá, đoạn nói:

Cung Chân đáp:

Liên Tam Thao lại hỏi:

Cung Chân thản nhiên đáp:

Mấy ngày nay, ánh mắt của Cung Chân đã trở nên lợi hại hơn lúc mới đến Chiêu Tế quán rất nhiều. Hắn nhìn thấy Liên Tam Thao ra tay thì trong lòng đã có một đáp án đại khái về người này.

Lại thêm mấy ngày nay hắn được Tuệ Nhi dạy qua một chút lễ nghi ứng xử. Ăn nói đối đáp đã trở nên khiêm tốn, lễ phép hơn trước rất nhiều.

Liên Tam Thao nói:

Cung Chân nghe vậy, yên tâm nói:

Liên Tam Thao lắc đầu:

Cung Chân nghe hắn nói câu này, trong đầu như chìm trong mây mù, vội hỏi:

Liên Tam Thao lắc đầu, mỉm cười nói:

Cung Chân hoàn toàn không biết được có vị thánh nhân nào nói như vậy, nhất thời cứng lưỡi.

Thôi Tương nghe đến đây vội phản bác:

Liên Tam Thao cười lạnh nói:

Chợt một người lên tiếng:

Chú thích:

(1): mất ở gốc đông, thu lại góc tây, ý nói mới ra lầm lỡ sau lại đền bù được vậy.

(2) Trời đất không có lòng nhân từ, coi bách tính như chó rơm.

(3) Người Tề phải có một vợ một thiếp.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License