Vương Tuyệt Chi chôn cất thi thể cho Tư Mã Nghiệp xong, liền nghe Cung Chân nói:
Vương Tuyệt Chi trừng mắt:
Trả lời hắn chỉ có Cung Chân:
Ánh mắt Cung Chân lộ ra vẻ khâm phục, thầm nghĩ:
Vương Tuyệt Chi nhìn Cung Chân hỏi:
Cung Chân đáp:
Vương Tuyệt Chi lại nói:
Sau đó hắn quay sang Vương Phác, khom người nói:
Vị nhị thập nhị thúc Vương Phác nhìn thấy cháu cũng không có nửa điểm vui mừng, chỉ lạnh nhạt nói:
Vương Tuyệt Chi cười hì hì:
Vương Phác mặc dù vô lại nhưng đối với gã cháu này cũng không biết làm thế nào, “hừ” một tiếng, cũng không đáp lại. Tại Lang gia vương gia, không ai có thể trị được tên Vương thập cửu nửa điên nửa khùng này, bởi thế mà Vương Tuyệt Chi mười hai tuổi đã bị cha hắn là Vương Diễn trục xuất khỏi gia môn!
Vương Tuyệt Chi lại quay sang nhìn Lưu Thông, nói:
Lưu Thông sợ hãi nói:
Vương Tuyệt Chi lẩm bẩm trong miệng:
Vũ lâm quân đứng chắn trước mặt Lưu Thông, nhìn thấy Vương Tuyệt Chi tiến tới, binh khí trong tay đều rút ra, chỉ cần Vương Tuyệt Chi có hành động khác thường thì sẽ cắm chi chít lên người của hắn.
Cũng không hề thấy Vương Tuyệt Chi động tay động chân, nhưng lại có thể phát ra một lực lượng vô hình, ép tất cả binh khí của vũ lâm quân nghiêng đông ngả tây, dạt hẳn ra, không một ai có thể lại gần hắn trong vòng ba thước.
Vương Phác nhìn thấy cảnh tượng này thầm nghĩ:
Bắc Cung Xuất nhìn thấy Vương Tuyệt Chi từng bước đến gần, nghĩ thầm:
Vương Tuyệt Chi nhẹ vươn tay, chậm rãi bắt lấy cổ tay Bắc Cung Xuất, khẽ kéo một cái. Cú kéo này nhất thời làm cho nội lực Bắc Cung Xuất ẩn giấu trên cánh tay đều tuôn ra hết, chân khí liên miên bất tuyệt tuôn ra nhưng không động được đến thân thể Vương Tuyệt Chi, chỉ có thể đánh vào không khí, chân khí hụt hẫng, “rắc, rắc” vang lên, cánh tay Bắc Cung Xuất bị chưởng lực của chính mình chấn nát.
Bắc Cung Xuất kêu lên một tiếng thảm thiết, trong sát na hắn bị đoạn thủ thì chưa cảm ứng được, bây giờ mới cảm thấy đau đớn. Bất cứ ai tận mắt nhìn thấy cánh tay mình bị chấn nát vụn đều khó tránh khỏi tâm trạng kinh sợ, tê liệt, phát ra tiếng thét đến chói tai!
Vương Tuyệt Chi sớm buông tay hắn ra, lùi lại ba bước, bạch y hoàn toàn không nhiễm chút máu tanh, thản nhiên nói:
Nói xong lại lừng lững đi đến bên Lưu Thông.
Lưu Thông sợ đến hồn phi phách tán, run run nói:
Vương Tuyệt Chi hỏi:
Lưu Thông run run trả lời:
Vũ lâm quân thấy Vương Tuyệt Chi đến trước mặt hoàng đế, chỉ sợ hắn gây bất lợi đối với hoàng thượng, nhưng lại sợ thần công của Vương Tuyệt Chi, dù sao cũng không thể động đến cọng lông trên người hắn, đứng im là tốt nhất.
Thật ra Vương Tuyệt Chi đi hai mươi bước đến trước mặt Lưu Thông cũng đã phải sử dụng toàn bộ công lực bản thân. Nên biết rằng “ Tiềm Long Vật Dụng”, dương khí tiềm tàng, kình lực nội uẩn, uy lực cường đại, nếu nội lực nông cạn thì làm sao có thể duy trì? Nếu không thì chỉ cần một chiêu này cũng có thể giữa thiên quân vạn mã giết người, thân thể không hề bị thương mà có thể giết được địch nhân, uy lực vượt xa thập vạn hùng sư, chuyện đó tuyệt không thể xảy ra.
Nên biết cao thủ bình thường trong Vương gia khi xuất ra “Tiềm Long Vật Dụng” thì cũng chỉ có thể phát ra uy lực trong khoảnh khắc mà thôi. Vương Tuyệt Chi có thể đi hơn hai mươi bước, chân khí vẫn không đứt, thời gian bằng nửa nén hương, cũng đã đạt đến cảnh giới chưa ai đạt đến, chấn động cổ kim.
Cho nên vừa rồi hắn cũng rất mạo hiểm, nếu vũ lâm quân không quá khiếp sợ thần công cái thế của hắn, tiếp tục tấn công thì một mình Vương Tuyệt Chi đấu với mấy trăm vũ lâm quân cũng chưa biết được ai sẽ thua vào tay ai.
Vương Tuyệt Chi bật cười, nói:
Lưu Thông lắp bắp:
Vương Tuyệt Chi nói:
Lưu Thông nghe xong câu này, như được đại xá, thở hắt ra một hơi.
Lưu Thông lắc đầu.
Vương Tuyệt Chi khẽ thở dài, tựa hồ như cảm nhận được nỗi bi thương của nhân gian, than rằng:
Liên Tam Thao nghe vậy, ngắt lời:
Vương Tuyệt Chi trả lời:
Liên Tam Thao nhìn hắn nói:
Vương Tuyệt Chi lại nói:
Liên Tam Thao ngạc nhiên: “Ồ!”
Vương Tuyệt Chi chậm rãi nói:
Liên Tam Thao cười to:
Vương Tuyệt Chi lại nói:
Liên Tam Thao lập tức ngậm miệng lại. Hắn mặc dù càn rỡ nhưng đối với Vương Tuyệt Chi luôn có bảy phần kiêng kỵ, không tới lúc bất đắc dĩ thì hắn tuyệt không dám động thủ với Vương Tuyệt Chi.
Vương Tuyệt Chi nhìn Liên Tam Thao khiêu khích:
Liên Tam Thao nghe câu này, lửa giận bùng lên, hắn đường đường là bang chủ Cái Bang, tự thị võ công cao cường, bình thường giả điên giả khùng, không coi ai ra gì, ngay cả Lưu Thông hắn cũng chưa từng nể mặt. Ai ngờ lại bị Vương Tuyệt Chi khinh thị như vậy. Bản tính Liên Tam Thao rất quyết đoán, một khi đã quyết thì tuyệt không hối hận. Hét lớn một tiếng, nói:
Vương Tuyệt Chi giữ đúng lời, chỉ dùng một cánh tay trái chiết chiêu, chỉ thủ không công, lùi dần về phía Vương Phác, ung dung nói:
Đoạn phát ra ba trảo tấn công Vương Phác, trảo thế biến ảo, không biết đâu mới là mục tiêu của hắn, chiêu này gọi là “Điền Hoạch Tam Hồ” – hồ ly là loài động vật cực kỳ giảo hoạt, có thể tung ra một trảo trúng đích nhưng cũng có thể cùng một lúc hai chân tung ra liên tục hai ba trảo, trảo pháp vô định không biết sẽ tấn công vào đâu, địch thủ sẽ vô phương tránh né.
Hắn đơn thủ đối phó với Liên Tam Thao tựa hồ còn chưa tung hết sức, lại có thể phân tâm, tấn công Vương Phác ba trảo, Liên Tam Thao trong lòng đại nộ, thầm nghĩ:
Vương Tuyệt Chi sử chiêu “Điền Hoạch Tam Hồ”, khó tránh khỏi phân thần, lộ ra sơ hở. Liên Tam Thao phun phì phì, nhổ ra liên tục bảy bãi nước bọt như bảy đạo ám khí bay thẳng đến bảy yếu huyệt Vương Tuyệt Chi, hai chân liên tục đá ra bốn cước, hai chiếc giày mang theo kình phong sắc bén bắn vọt ra, tay phóng ra mười đạo chỉ phong như mười ngọn tiểu đao đâm thẳng vào bụng Vương Tuyệt Chi, đầu lại cúi xuống húc thẳng vào đan điền đối thủ.
Một chiêu này của Liên Tam Thao đã vận dụng toàn bộ cơ thể: đầu, tay, chân, giày, nước bọt. Đồng thời xuất ra có thể sánh với hai mươi loại binh khí đồng thời tấn công đối thủ. Chiêu này có tên gọi “Bách Bàn Vô Lại Ma Thi Chủ”, chiêu thức cổ quái nhưng cực kỳ vô lại, cũng cực kỳ lợi hại.
Vương Phác nắm rất rõ võ công Vương Tuyệt Chi, cũng sử ra một chiêu “Điền Hoạch Tam Hồ”, dùng trảo đối trảo, phá giải công kích của Vương Tuyệt Chi. Nếu Vương Tuyệt Chi dùng đủ mười thành công lực, tập trung toàn bộ tinh thần xuất chiêu thì Vương Phác sẽ khó có thể chống đỡ, nhưng Vương Tuyệt Chi chỉ dùng một tay, lại phải phân thần đối phó Liên Tam Thao, Vương Phác mới có thể hóa giải dễ dàng như vậy.
Vương Tuyệt Chi liếc mắt nhìn thấy tuyệt kỷ của Liên Tam Thao, hai mắt sáng rực, nửa thân dưới bất động, nửa thân trên xoay nửa vòng, tránh được quái chiêu của Liên Tam Thao.
Thân pháp hoàn mỹ, tuyệt diệu, đã là loại thân pháp biến hóa đến cực đoan!
Nhưng riêng Cung Chân thì lại cảm thấy loại thân pháp dị thường này rất quen mắt, không biết đã nhìn thấy ở đâu, chợt tâm niệm chớp động, thốt lên:
Thân pháp mà Vương Tuyệt Chi sử dụng chính là thân pháp trong quyển bí kíp mà Lưu Thông đã giao cho hắn – Dịch Bộ Dịch Xu, Cung Chân đã nhìn những đồ hình trong sách, song giờ phút này nhìn Vương Tuyệt Chi thi triển mới thấy được thân pháp này quả nhiên là thần diệu vô song, như quỷ mị biến hình, biến hóa cực kỳ khó lường!
Vương Phác, Vương Tuyệt Chi đồng thời nhìn về phía Cung Chân, Vương Tuyệt Chi cười nói:
Thân thể Liên Tam Thao đột nhiên biến thành hình thù kỳ lạ cong vòng, cắn một phát vào hạ âm của Vương Tuyệt Chi. Vừa rồi chiêu “Bách Bàn Vô Lại Ma Thi Chủ” chỉ là nửa chiêu sát thủ mà thôi, chính thức sát thủ là nửa chiêu sau “Cầu Khất Bất Toại Đoạn Nhi Căn”, chỉ là từ khi xuất đạo đến nay, ngay cả khi gặp cường địch, hắn cũng chỉ thi triển nữa chiêu đầu là địch nhân đã bị đả bại, không cần phải sử hết sát chiêu. Vương Tuyệt Chi hôm nay thực sự cao cường, sát chiêu chưa bao giờ sử dụng cuối cùng đã được Liên Tam Thao thi triển.
Thân là bang chủ Cái Bang lại sử dụng chiêu số bất nhã bậc này, thật có chút hạ thấp thân phận, nhưng võ công Cái Bang từ trước đến giờ luôn mang theo hình tượng bất nhã. Hơn nữa thân phận tuyệt không quan trọng bằng việc hạ âm bị nghiến đứt, nếu hạ âm bị cắn đứt, không phải sẽ biến thành hoạn quan sao?
Hàm răng Liên Tam Thao đã tiến sát đến nội khố của Vương Tuyệt Chi. Vương Tuyệt Chi vốn mặc loại Khai Đang khố của Hán nhân. Liên Tam Thao mắt thấy hạ âm Vương Tuyệt Chi trong nháy mắt sẽ bị mình cắn trọn, vô pháp thối lui!
Ai ngờ cú “phập” này chỉ cắn vào không khí, hai hàm răng Liên Tam Thao chút nữa đã gãy vụn, ê ẩm hết đầu, “roạt” miệng hắn đã lôi theo một miếng vải quần của Vương Tuyệt Chi.
Liên Tam Thao cả kinh, nghi hoặc:
Vương Tuyệt Chi trong lúc nguy cấp đã thi triển quẻ Khôn trong Dịch học – “Dương Ngưng Vu Âm”, dùng nội kình đem hạ âm co rút lại như trống rỗng, kịp thời tránh được một cú “phá âm” của Liên Tam Thao, bất quá mồ hôi lạnh đã đổ đầy mặt, không lạnh mà run rẩy liên tục.
Hắn tuy là cuồng nhân nhưng lại rất thẳng thắn, chắp tay nhận thua:
Liên Tam Thao ngắt lời hắn:
Vương Tuyệt Chi nhìn theo, hạ giọng nói:
Cung Chân thấy Liên Tam Thao thua chạy, đối với võ công Vương Tuyệt Chi càng thêm bội phục, quay đầu nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy Trương Tiêu Nhân đâu nữa.
Hắn giật mình, sau đó cẩn thận nghĩ lại, hình như lúc hắn xem Vương Tuyệt Chi và Liên Tam Thao giao chiến, Trương Tiêu Nhân đã nói vào tai hắn một câu.
Câu nói đó hình như là:
Nhớ tới những lời này, Cung Chân mới yên lòng, trong lòng lại có cảm giác ảo não, vì sao không cùng nàng đi cứu người, nhưng hắn không muốn bỏ qua nhãn phúc xem vị anh hùng Vương Tuyệt Chi trước mặt. Bây giờ muốn đuổi theo Trương Tiêu Nhân e đã không kịp, chi bằng tiếp tục ở đây xem náo nhiệt.
Đã thấy Vương Tuyệt Chi lê guốc mộc đến trước người Vương Phác.
Vương Phác giờ phút này đã ung dung ngồi trên giường mây, hai mươi tùy tùng cơ thiếp không biết đã đến đây từ lúc nào, mắt nhìn thấy Vương Tuyệt Chi tiến tới, bèn nói:
Vương Tuyệt Chi cười ha hả:
Vương Phác lắc đầu:
Bốn gã nô bộc nhấc giường mây lên, Vương Phác nhìn Lưu Thông nói:
Vương Phác nhận lời Lưu Thông giết Lưu Diệu là việc tuyệt mật, không ngờ hắn lớn tiếng nói ngay tại đây, Lưu Thông vừa tức vừa hận, nhưng lại không dám phát tác, đành nói:
Vương Phác làm việc cổ quái, khó lường, lại nói ra chuyện xấu của hắn, theo tâm ý bình thường của Lưu Thông thì phải tru sát toàn gia mới đúng nhưng lúc này Lưu Diệu đã trở mặt với hắn, Vương Tuyệt Chi, Liên Tam Thao, Cung Chân là dạng khó đối phó, chẳng biết sẽ làm gì bất lợi với hắn, hộ vệ lợi hại nhất là Vũ Tranh Vanh và Bắc Cung Xuất thì một người chết, một người cụt tay, tuy vẫn còn vũ lâm quân bảo vệ nhưng đám vũ lâm quân trước mặt Vương Tuyệt Chi thì chỉ là một lũ vô dụng, tình thế trước mắt chỉ có thể trông cậy vào một mình Vương Phác.
Trong lòng quyết ý, muốn Vương Phác bảo vệ hắn quay lại Bình Dương, sau đó sẽ giết Vương Phác, khi đó mới có thể phát tiết được sự phẫn nộ trong lòng vì giết không được Lưu Diệu.
Nhưng Vương Phác lại nói:
Lưu Thông thầm hỏi, chẳng lẽ Vương Phác thực sự là người điên?
Vương Tuyệt Chi nhìn Lưu Thông cười nói:
Lưu Thông trả lời:
Vương Tuyệt Chi nói:
Để ta giải đáp thắc mắc cho ngươi nghe. Vương Phác chính là người của Sát Hồ thế gia, là một trong Thất Hùng – Tề Hùng!
Lưu Thông cả kinh:
Vương Tuyệt Chi lại nói:
Lưu Thông lại hỏi:
Vương Tuyệt Chi lại nói:
Lưu Thông trầm ngâm:
Vương Tuyệt Chi ngắt lời:
Lưu Thông lẩm bẩm trong miệng:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Lưu Thông lại hỏi:
Vương Tuyệt Chi cười nói:
Lưu Thông hỏi:
Lưu Thông gật đầu.
Vương Tuyệt Chi lại hỏi:
Lưu Thông chỉ thấy đắng hết miệng, một câu cũng không nói nên lời.
Vương Tuyệt Chi vỗ vỗ vai hắn, nói:
Lưu Thông run sợ trong lòng, nhưng lại nghĩ:
Hắn tuyệt không dám hỏi Vương Tuyệt Chi, có muốn hỏi cũng không ai trả lời, bởi vì Vương Tuyệt Chi và Cung Chân đã không biết đi từ lúc nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License