Vết thương trên vai phải của Trương Tân đã được băng bó. Hắn ngồi trên Vũ Hầu xa, tiến đến rất nhanh, phía sau là Ngũ Bí sát thủ.
Cung Chân nhìn thấy Trương Tân, trong lòng như có một tảng đá nặng trĩu buộc vào, song lại nghĩ Cơ Tuyết đã có cơ hội được cứu, cuối cùng cũng không biết nên vui hay buồn.
Trương Tân cười ha hả, nói:
Vương Tuyệt Chi nằm trên mặt đất, muốn đứng dậy nhưng không còn hơi sức để gượng dậy, đành nằm mà nói:
Trương Tân đáp:
Cung Chân nâng kiếm, đứng chắn trước Vương Tuyệt Chi, nói:
Câu này Cung Chân nói ra chỉ để đe dọa mà thôi, lúc này thương thế của hắn không nhẹ, khí lực suy kiệt, có thể thi triển được “Việt Nhân Phi Độ Giang” hay không vẫn còn chưa nắm chắc. Hơn nữa Ngũ Bí sát thủ vẫn đứng một bên, hắn càng không dám tùy tiện phi kiếm giết Trương Tân.
Trương Tân thản nhiên nói:
Cung Chân ngạc nhiên hỏi:
Thanh âm từ phía sau lá chắn thép truyền ra:
Tinh cương thuẫn, từ miệng Trương Tân nói ra là dùng để đối phó với phi kiếm, nhưng thực ra tấm chắn này là công cụ của hắn dùng trong quân ngũ, khi chinh chiến, công thành, có công dụng đối phó với ám tiễn của địch quân.
Cung Chân lại nói:
Vương Tuyệt Chi thở dài, nói:
Trương Tân nghe vậy cười to:
Cung Chân cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt quét ra quan sát tứ phương, nhưng không thấy gì khác lạ.
Toàn trường, ngoại trừ hai mươi bảy tên mù đã bị Vương Tuyệt Chi và Cung Chân giết hai người, chỉ còn một ít tên khua khoắng làm đồng bọn ngộ thương, nằm trên mặt đất rên rỉ, tạo thành một trường hỗn độn, bát nháo. Ngoài ra không còn ai khác nữa.
Nhưng lúc này, ngay cả đám mù này cũng đột nhiên im như thóc, không gian bỗng nhuốm màu im lặng, đầy chết chóc.
Cung Chân kinh hãi nhìn quanh quất nhưng không thể phát hiện ra bất cứ ai khác, đành tự trấn an bản thân:
Trương Tân lúc này hoảng hốt kêu lên:
Cung Chân thầm nghĩ:
Phượng Hoàng phu nhân là ai mà có thể khiến cho Trương Tân, trí mưu tuyệt diệu, võ công tuyệt cao, sợ đến thất thần, cuống quýt đào tẩu?
Ngay lúc này thì Cung Chân thấy xuất hiện phượng hoàng.
Phượng hoàng chỉ là thần vật trong truyền thuyết. Thế gian không biết có thật hay không. Cung Chân nhìn thấy đương nhiên không phải là phượng hoàng thật sự, mà là một nữ nhân xinh đẹp như phượng hoàng. Người này mặc cung trang được điểm xuyết minh châu rạng ngời, sắc mặt như ẩn chứa hào quang, y phục bay lất phất tựa tiên tử hạ phàm, đầu cài trang sức bằng kim thúy, thân pháp khinh linh phiêu hốt, như ánh trăng khi mờ khi tỏ. Thoạt nhìn không giống như người trần mắt thịt mà giống như phượng hoàng hư vô trên bầu trời.
Cung Chân trơ mắt nhìn diễn biến trước mắt, chỉ thấy thân thể Phượng Hoàng phu nhân như một cụm mây nhỏ, nhẹ nhàng bay đến, khinh công quyết không thấp hơn Trương Tân.
Phượng Hoàng phu nhân phất ống tay áo, nhằm hướng Cơ Tuyết cuốn lấy.
Cung Chân đang trong mộng, vội bừng tỉnh, không kịp suy nghĩ, vội kêu lên:
Nhưng bàn tay hắn bỗng cảm thấy nhẹ tênh, trường kiếm đã vỡ vụn.
Cung Chân đã thụ thương, khí lực chưa phục hồi đủ mười phần, một chiêu “Tử Cầm Khuyển Chi Phệ” vô địch… cuối cùng đã thất thủ.
Phượng Hoàng phu nhân triển khai trường tụ, quấn lấy thân thể Cơ Tuyết lên cao, ngón trỏ dựng thẳng đón lấy Cơ Tuyết. Cơ Tuyết đầu dưới chân trên, Bách Hội huyệt tiếp xúc với ngón trỏ của nàng. Hai thân thể dựng đứng thẳng tắp trên cao, tạo thành một cảnh tượng thật kỳ lạ hiếm thấy.
“Véo” – Thiếu A kiếm cắm ở cổ Cơ Tuyết bắn thẳng ra, vết thương cũng không hề chảy máu.
Đến lúc này Cung Chân mới hiểu được Phượng Hoàng phu nhân đang dùng nội công chữa thương cho Cơ Tuyết. Bất quá phương pháp trị thương cổ quái này hắn không những chưa từng nghe qua, mà ngay cả khi nằm trong mộng cũng tuyệt nghĩ không ra.
Trương Tiêu Nhân lặng lẽ kề sát tai Cung Chân nói:
Cung Chân ngạc nhiên hỏi:
Trương Tiêu Nhân đáp:
Vương Tuyệt Chi nãy giờ im lặng, một mực không lên tiếng, lúc này đột nhiên cười nói:
Phượng Hoàng phu nhân dời thân đến trước mặt hắn, nói:
Thân thể nàng nhẹ nhàng trôi đến trước mặt Vương Tuyệt Chi nhưng ngón trỏ vẫn đỡ thẳng lấy thân hình Cơ Tuyết, không một chút dao động.
Vương Tuyệt Chi đáp:
Ánh mắt Phượng Hoàng phu nhân lộ ra vẻ tán thưởng, nhìn hắn nói:
Phượng Hoàng phu nhân lại nói:
Vương Tuyệt Chi mặc dù trọng thương, không thể cục cựa được, nhưng ý chí không hề giảm sút, cười ha hả nói:
Phượng Hoàng phu nhân mỉm cười:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Phượng Hoàng phu nhân lại quay sang nhìn Cung Chân, nói:
Nói xong những lời này, thân thể nàng như tiên tử bay đi, Cơ Tuyết vẫn nằm trên ngón trỏ của nàng, không chút lay động.
Cung Chân đối với câu nói trước lúc rời đi của nàng vẫn cảm thấy khó hiểu:
Vương Tuyệt Chi dường như đọc được suy nghĩ của hắn, nói:
Cung Chân lè lưỡi, nói:
Vương Tuyệt Chi lại nói:
Cung Chân bỗng sực nhớ ra một chuyện, vội kêu lên:
Chợt thanh âm lạ lẫm chen vào:
Người lên tiếng chính là Thạch Hổ. Chẳng biết hắn tỉnh lại từ lúc nào, chỉ biết ngữ khí rất mong manh yếu ớt.
Cung Chân không hiểu, hỏi:
Thạch Hổ đáp:
Hắn ngừng một chút, lại nói:
Thạch Hổ phân tích rất có lý, hiển nhiên hắn vừa hôn mê nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo, mọi chuyện phát sinh hắn nắm rất rõ ràng.
Cung Chân nói:
Thạch Hổ ho mấy tiếng, nói:
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy mặt đất rung chuyển, tiếng vó ngựa lan đến như sấm động, ít nhất phải là một hai, trăm thớt ngựa.
Sắc mặt mọi người đều trở nên xám ngoét, nghĩ như nhau:
Binh mã kéo đến thật nhanh, chớp mắt đã đến trước mắt mọi người.
Dẫn đầu là một người mặc trang phục đạo sĩ, lưng rộng eo thon, vẻ mặt dữ tợn, ngồi trên lưng ngựa quan sát toàn cảnh. Sau đó tung người xuống ngựa.
Đám kỵ sĩ còn lại có hơn phân nửa là đạo sĩ, lưng đeo trường kiếm, thắt lưng còn mang theo binh khí khác. Bọn họ nhìn thấy thủ lĩnh xuống ngựa, đều làm theo, động tác rất nhanh nhẹn, gọn gàng, thân thủ tựa hồ không kém.
Trương Tiêu Nhân nhìn thấy đám người này, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, tiến lên phía trước.
Gã thủ lĩnh khom người nói:
Cung Chân mới biết đám người này là thuộc hạ của Trương Tiêu Nhân, trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ thấy Trương Tiêu Nhân phân phó:
Ngưu Bức Thiên dậm mạnh chân xuống đất, hừ một tiếng, nói:
Trương Tiêu Nhân nhìn hắn nói:
Ngưu Bức Thiên cung kính đáp:
Trương Tiêu Nhân lên ngựa xong, Ngưu Bức Thiên lại hỏi:
Hắn nhìn bốn người Vương Tuyệt Chi, Cung Chân, Thạch Hổ, Tuệ Nhi chỉ thấy ai nấy toàn thân đầy máu, nửa sống nửa chết, vừa nhìn thấy đã cảm thấy rất kỳ quái, nhưng có mặt Trương Tiêu Nhân , hắn cũng không tiện hỏi. Giờ phút này đợi cho Trương Tiêu Nhân lên ngựa, hắn mới dám hỏi.
Cung Chân trong lòng bất giác loạn động, sợ hãi, thầm hô không xong!
Người ngoài nếu biết Trương Nguyên bị Trương Tân bắt đi, nhất định nghĩ Thạch Hổ và Trương Tân cùng một phe. Ngưu Thiên Bức nếu biết Thạch Hổ đang ở đây, dám chắc sẽ bắt lấy Thạch Hổ. Trương Tiêu Nhân mặc dù có thể giữ kín nhưng nàng với Thạch Hổ cũng không có giao tình. Hơn nữa Thạch Hổ trên giang hồ cũng là một đại nhân vật, bây giờ bộ hạ của nàng binh cường mã tráng, có thể khống chế đại cục, tiện nghi này vì sao lại bỏ qua?
Cung Chân nghĩ đến đây, mồ hôi toát ra đầy người, nhưng hết lần này đến lần khác không nghĩ ra kế sách gì.
Chợt nghe Trương Tiêu Nhân nói:
Ngưu Bức Thiên đáp một tiếng:
Trương Tiêu Nhân đi sau, khẽ quay người lại nhìn Cung Chân, liếc mắt một cái, ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, song vó ngựa đã vang lên dồn dập, mang theo nàng từ từ rời xa dần…
Cung Chân buồn bã, đứng ngẩn một lúc không nói nên lời.
Một lúc sau hắn định thần, nhìn Thạch Hổ nói:
Thạch Hổ cười to:
Một kiếm của Đào Trăn đâm vào ngực phải, xuyên qua lá phổi, cho nên Thạch Hổ hơi thở mới gấp gáp, ho khan nhiều như vậy.
Cung Chân lắc đầu nói:
Vương Tuyệt Chi lên tiếng:
Thạch Hổ ho một hơi, tiếp tục nói:
Vương Tuyệt Chi lại tiếp lời:
Thạch Hổ lại nói:
Vương Tuyệt Chi lại tiếp lời:
Thạch Hổ cười to:
Hai người một tung một hứng, đem “ý nghĩ” trong lòng Trương Tiêu Nhân thổi phồng lên gấp năm gấp mười, Cung Chân càng bán tín bán nghi, không biết bọn họ nói thật hay giả, lại càng không biết nên vui hay buồn:
Tiếng cười của Thạch Hổ ngày càng một yếu hơn. Vô luận người này võ công thật cao nhưng một kiếm xuyên qua lá phổi của hắn, làm sao có thể cười được lâu?
Vết thương của Vương Tuyệt Chi tuy nhiều nhưng chỉ là ngoại thương, Tuệ Nhi nãy giờ đã băng bó vết thương cho hắn. Hắn đã có thể ngồi dậy vận công, được một lúc chợt cắn lưỡi, phun ra một ngụm máu đen.
Cung Chân nhìn thấy kinh hãi, song Vương Tuyệt Chi đã khoát tay:
Vương Tuyệt Chi phun ra độc huyết, lại vận công thêm vài vòng chu thiên nữa, sau đó đứng dậy, thản nhiên nói:
Thạch Hổ cười khổ, nhìn hắn nói:
Vương Tuyệt Chi kiên quyết nói:
Thạch Hổ than:
Vương Tuyệt Chi đưa tay nắm lấy mạch môn của Thạch Hổ, chỉ cảm thấy mạch đập nhẹ như tơ, Thạch Hổ quả nhiên không nói sai, thở dài, khẳng khái nói:
Thạch Hổ vốn giết người như ma vương, tâm địa sắt đá, nhưng lúc này cũng cảm động, nói:
Vương Tuyệt Chi cười lớn:
Nói xong lời cuối, thân hình đã nhô lên hụp xuống ở phía xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License