Ngũ Hồ Chiến Sử


Tác giả: Chu Hiển

Quyển 5 – Chương 1: Thiên Thủy



Khi Vương Tuyệt Chi tỉnh lại thần trí hắn rất mơ hồ, thậm chí hắn còn tưởng rằng mình đang ở quỷ vực.

Một đám người gầy gò chỉ còn da bọc xương, có nam có nữ có trẻ con đang nhẹ nhàng, vội vã đi lại, tựa như những âm hồn quỷ phách phiêu đãng tới lui trên đường. Quần áo bọn họ rách nát thê thảm, không cách nào che đậy được cơ thể, có người còn để trần, không mặc quần áo. Nhưng vì quá gầy nên dương vật của nam đã co rút lại gần như biến mất, nhũ phong của nữ nhân cũng trở nên bằng phẳng, tạo thành một cảnh tượng mơ hồ, không thể phân biệt được ai là nam ai là nữ.

Những người này nếu không phải là quỷ mà thực sự là người thì cũng rất ít người còn đầy đủ các bộ phận của con người. Nếu không cụt tay thì cũng khuyết mũi, mù mắt…đủ các loại hình dạng tàn phế.

Một người đã bị cụt hai chân, bất đắc dĩ phải dùng hai cành cây làm quải trượng để di chuyển, đi lộp cộp trên mặt đất. Tuy nhiên dáng vẻ lại hết sức nhanh nhẹn, không có vẻ gì là chậm chạp cả.

Khó có thể dùng lời để diễn tả được mùi hôi thối tràn ngập nơi này. Nó là một thứ mùi được trộn lẫn bởi mùi mồ hôi người do lâu ngày không tắm rửa, mùi thi thể trên đường, thậm chí ngay cả tâm tình bi phẫn cũng tạo ra mùi xú khí đặc quánh trong không khí tạo thành một vùng thật đặc dị. Vương Tuyệt Chi bụng đã trống rỗng, ngửi được mùi hôi thối đặc biệt tại nơi này cũng trở nên nôn nao, rồi lập tức nôn thốc nôn tháo.

Nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể phun ra dịch vị trong dạ dày mà thôi, vị đắng, vị cay tràn ngập trong miệng. Hương vị của nó cũng giống như cuộc sống mà hắn đang chứng kiến trước mắt vậy, chỉ có cay và đắng.

Vương Tuyệt Chi ói sạch nước trong bụng, ngay cả dạ dày thiếu chút nữa cũng tuột cả ra. Vết thương nơi bụng bị tác động, đau nhói lên. Lúc này hắn mới có thể nén đau, bắt đầu quan sát tình cảnh xung quanh mình.

Hắn đang ở trong một gian – tạm gọi là nhà – nhà tranh rách nát, vách tường bốn phía chỉ còn một nửa. Nói là nhà tranh nhưng nóc nhà cũng chỉ còn lại một nửa phần cỏ. Về phần cửa ra vào thì hoàn toàn không có, ở bên trong có thể nhìn rõ ra ngoài đường, quan sát những “bộ xương khô” di chuyển lui tới.

Vương Tuyệt Chi tận lực hồi tưởng lại:

Hắn sờ sờ vào vết thương trên bụng, miệng vết thương đã có một lớp máu tươi ngưng kết lại lồi ra ngoài, sờ vào cảm thấy đau đớn khôn cùng. Vết thương này là do mười ba gã bịt mặt phóng tiễn gây ra. Từ điều này có thể thấy được hắn không hề nằm mộng mà đây chính là cuộc sống thực tế của hắn.

Lúc này có hai người tiến vào nhà tranh. Người tại nơi này đều gầy giơ xương như nhau, ngay cả nhãn lực của Vương Tuyệt Chi cũng không thể phân biệt được hai người này già hay trẻ, là nam hay nữ.

Một người nhìn hắn, lên tiếng nói:

Vương Tuyệt Chi chỉ cảm thấy người này hơi quen quen, đột nhiên hắn bật thốt lên:

Dị Dung đứng hàng thứ hai trong Thiên hạ tam đại danh kiếm, ngoại hiệu “Dị Dung Thần Kiếm”, kiếm pháp còn cao hơn Tổ Địch.

Tên thật của hắn e rằng không có bao nhiêu người trên giang hồ biết được. Nghe nói hắn không phải họ Dị, người giang hồ xưng hắn là “Dị Dung” bởi vì thuật “dị dung” của hắn là thiên hạ vô song. Hắn có thể dùng cỏ, cây, trúc, thạch…mọi đồ vật để làm thần kiếm. Đây có thể tính là một kỹ thuật thần kỳ.

Cho nên người ta gọi hắn là “Dị Dung” không phải vì hắn có thể thay đổi khuôn mặt mà là vì kiếm pháp của hắn!

Ngày hôm đó, quái nhân sử dụng tảng đá lớn, thi triển “kiếm pháp” tinh diệu, giết mười ba gã sát thủ bịt mặt chính là Dị Dung.

Ba mươi năm trước, Dị Dung nổi tiếng trên giang hồ là một mỹ nam tử, nghi biểu xuất chúng. Đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ hâm mộ, điêu đứng vì hắn, được nhân gian xưng tụng “Tống Ngọc tái sinh”. Không ngờ bây giờ lại biến thành một “cành trúc” gầy giơ xương, chính xác thì phải gọi là quái vật mới đúng.

Vương Tuyệt Chi chợt hiểu ra, thầm nghĩ bụng:

Dị Dung cười khổ nói:

Vương Tuyệt Chi chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm vào người đứng bên cạnh Dị Dung. Hắn thầm rùng mình, ánh mắt thật lâu không thể chuyển dời đi nơi khác.

Dị Dung tuy gầy nhưng ánh mắt vẫn phát ra khí thế bức người, mặc dù chỉ tùy tiện đứng, nhưng vẫn sinh ra khí thế uy mãnh một cách tự nhiên. Ai nhìn thấy hắn cũng sẽ biết hắn là một tuyệt đại cao thủ. Tuy nhiên người đứng bên cạnh hắn thì không có gì đặc biệt cả, thân hình không quá cao, toàn thân cũng không có gì quá nổi bật. So với những người dân đói gầy, đang di chuyển ngoài kia thì hoàn toàn không có gì khác biệt.

Nhưng nhìn đi nhìn lại thì người này lại tỏa ra một mê lực cực lớn, nhìn hắn có cảm giác như nhìn một bức tượng Phật uy nghi, khiến cho người ta nổi lên sự tôn kính, muốn phủ phục dưới chân hắn.

Khí độ như vậy là thứ khí độ gì?

Người đó mỉm cười nói:

Vương Tuyệt Chi nhìn đăm đăm vào người đó, chậm rãi nói từng chữ:

Người đó vuốt cằm nói:

Ngoài Mê Tiểu Kiếm ra, trong thiên hạ còn có ai có khí độ như vậy nữa?

Chỉ có thể là Mê Tiểu Kiếm!

Vương Tuyệt Chi khẽ thở dài:

Mê Tiểu Kiếm mỉm cười nói:

Vương Tuyệt Chi lắc đầu, than:

Lời này không đầu không đuôi, làm cho người ta không thể đoán được ý của hắn – “là người như thế này” – rốt cuộc có ý gì? Bất quá Mê Tiểu Kiếm lại dường như có thể hiểu được, bình thản nói:

Lời này nói ra cũng rất khó hiểu, nhưng Vương Tuyệt Chi dường như cũng hiểu được, khẽ than rằng:

Hắn miệng nói “phục Mê Tiểu Kiếm sát đất”, thân thể quả nhiên lập tức quỳ xuống đất khấu đầu ba cái.

Hành động của hắn làm người ta nghĩ ngay đến danh hiệu Lang Gia Cuồng Nhân. Phải chăng đây thực sự là người điên như danh xưng? Hay là hắn bị thương, huyệt đạo bị lệch lạc nên sinh ra điên?

Nhưng Mê Tiểu Kiếm lại không có chút nào lấy làm kỳ quái, hắn thản nhiên nhận lấy ba cái khấu đầu của Vương Tuyệt Chi, bình thản nói:

Vương Tuyệt Chi đứng dậy, phủi phủi đất bụi bám trên người, lắc đầu nói:

Trong lúc hai người đối thoại, Dị Dung chỉ khoanh tay đứng một bên, không hề lên tiếng, dáng vẻ hệt như một gã nô bộc, chẳng có chút gì là một kiếm khách lừng danh trên giang hồ, phong lưu tiêu sái. Dị Dung thần kiếm biến thành tùy tùng như lúc này. Cho dù cắt cổ những kẻ thù của y trước kia thì cũng không ai có thể tin tưởng vào sự thật này được.

Tâm niệm Vương Tuyệt Chi chợt chớp động, chợt nhớ đến ngày hôm đó xe lương bị thiêu hủy, nhìn thấy tình cảnh trong xe, vốn định hỏi nhưng rồi lại chẳng biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Mê Tiểu Kiếm lại nói:

Giờ phút này Thiên Thủy đang bị mười vạn đại quân vây khốn. Mê Tiểu Kiếm lại có thể thản nhiên nói “hộ tống công tử ra khỏi thành”. Không biết sẽ phải mất bao nhiêu máu tanh do thảm chiến nữa vì thực chất của câu nói này!

Vương Tuyệt Chi đảo mắt một vòng, quan sát tình huống xung quanh mình, chỉ thấy tình cảnh nơi này như một quỷ vực. Trong lòng đau xót, buột miệng nói:

Vương Tuyệt Chi võ công cái thế. Nếu có hắn trợ giúp thì đối với chuyện Khương Nhân đảng phá vây sẽ vô cùng có lợi. Bất quá Mê Tiểu Kiếm nghe hắn nói xong không hề hiện ra vẻ vui mừng, chỉ lãnh đạm hỏi:

Vương Tuyệt Chi gật đầu:

Mê Tiểu Kiếm lại nói:

Vương Tuyệt Chi nhất thời cứng lưỡi, đoạn ngửa mặt lên trời cười dài nói:

Mê Tiểu Kiếm lại hỏi:

Vương Tuyệt Chi nhè nhẹ lắc đầu:

Mê Tiểu Kiếm mặc dù nói rất bình thản nhưng ngữ khí cực kỳ cương quyết, bất di bất dịch như núi Thái Sơn.

Vương Tuyệt Chi cười lớn nói:

Mê Tiểu Kiếm bị hắn khiêu khích, vẫn thản nhiên như không, lông mi không hề nháy động, chỉ nói:

“Không sai, thế thì sao?”

Mê Tiểu Kiếm khẽ nhắm hờ mắt lại, nhàn nhạt nói:

Vương Tuyệt Chi mặc dù hùng biện vô song, miệng lưỡi trấn áp thiên hạ. Ai ngờ nghe Mê Tiểu Kiếm nói câu này cũng không cách nào có thể phản bác được, cười khổ nói:

Mê Tiểu Kiếm đáp:

Vương Tuyệt Chi đột nhiên chỉ vào Dị Dung hỏi:

Kiếm pháp Dị Dung thần kinh quỷ sợ, không ai biết được hắn luyện được từ đâu. Tuy nhiên bảy đời gia tộc hắn đều có người làm quan Hiếu Liêm. Phụ thân hắn Dịch Ngọc tự Bích Thạch lại là Tán Kỵ của tiên đế. Chuyện này ai ai cũng đều biết. Dung mạo Khương nhân mặc dù không quá khác biệt so với người Hán, tuy nhiên nếu nói Dị Dung là Khương nhân thì tuyệt không có khả năng.

Đáng ngạc nhiên là Dị Dung lại gật đầu:

Vương Tuyệt Chi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra một đời tuyệt thế cao thủ như Dị Dung cũng biết nói dối, đành trợn tròn mắt, cười lạnh mấy tiếng, không biết phản bác thế nào.

Mê Tiểu Kiếm chậm rãi nói:

Vương Tuyệt Chi gật đầu:

Mê Tiểu Kiếm khẽ mỉm cười, nói tiếp:

Vương Tuyệt Chi đáp:

Dị Dung hiểu ý, vội mở miệng nói:

Mê Tiểu Kiếm nhìn Dị Dung hỏi:

Dị Dung thản nhiên đáp:

Vương Tuyệt Chi không nói. Hắn thực sự không thể nói gì nữa.

Mê Tiểu Kiếm nói:

Vương Tuyệt Chi vội hỏi:

Mê Tiểu Kiếm không trả lời, người lên tiếng là Dị Dung:

Vương Tuyệt Chi biết được tin tức những người khác, trong lòng vô cùng vui vẻ. Mê Tiểu Kiếm và Dị Dung cũng không quay đầu lại, lập tức rời đi. Vương Tuyệt Chi biết bọn họ phải giải quyết quân tình, cũng không quấy rầy nữa.

Hắn hồi tưởng lại hành vi, lời nói của Mê Tiểu Kiếm, lại cảm thấy trong lòng tràn ngập sự khó hiểu. Chẳng lẽ hắn đã nhìn lầm hay sao? Mê Tiểu Kiếm là một người như thế này, sao có thể thống lĩnh Khương nhân, sáng lập Khương Nhân đảng, chống lại quần hùng thiên hạ, trở thành đại anh hùng, ngang với Thạch Lặc?

Nhưng vừa rồi Mê Tiểu Kiếm cũng đã thừa nhận, quyết không phải giả tạo? Hơn nữa với nhãn lực của hắn thì tuyệt không thể nhìn lầm người được.

Mê Tiểu Kiếm cuối cùng là người như thế nào?

Vương Tuyệt Chi càng nghĩ càng khó hiểu, đưa mắt nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một số người đeo gùi trên lưng, số khác thì cầm vũ khí di chuyển. Nói là cầm vũ khí, thực ra cũng chỉ là gậy trúc hoặc mộc côn, đầu có cột thêm một viên đá mà thôi.

Người nơi này đều gầy yếu vô cùng, tựa hồ một cơn gió thổi qua cũng có thể té ngã, nhưng sắc mặt đều toát lên vẻ kiên nghị tự tin, đi đứng dứt khoát. Hơn nữa động tác cũng rất nhanh nhẹn, khí thế không hề thua kém đám võ sĩ được ăn ngủ đầy đủ của Thạch Hổ. Nhìn vẻ cương quyết của họ thì đủ biết cho dù trước mặt xuất hiện hổ dữ hoặc một bầy sói thì cũng dễ dàng dùng một côn đập chết. Những người này cho dù là bị gãy chân, cụt tay, hoặc phải cõng theo đồng bọn, hoặc là nữ nhân, hài tử, song trên mặt đều hiện rõ vẻ dũng mãnh, quyết tâm như nhau.

Vương Tuyệt Chi đặc biệt cảm thấy kỳ lạ, tâm trạng lại vô cùng bội phục:

Thiên Thủy rơi vào tuyệt cảnh. Thế nhưng sĩ khí nơi này lại dâng lên cao độ, không hề có chút nào ủ rũ, tuyệt vọng. Thật không biết Mê Tiểu Kiếm đã dùng biện pháp thần kỳ gì để khích lệ nhân tâm nơi đây?

Ba, bốn canh giờ trôi qua, hoàng hôn buông xuống, sắc trời chuyển dần sang màu tối xẫm.

Vương Tuyệt Chi trên người thụ thương, không khỏi cảm thấy mệt nhọc. Đột nhiên hắn nhìn thấy từ xa xa xẹt đến một người, hắn cả kinh nghĩ bụng:

Trong đầu hắn chợt nghĩ đến một người, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Không dám chần chừ nữa, triển khai khinh công đuổi theo.

Người nọ khinh công cực cao. Vương Tuyệt Chi ra khỏi nhà tranh thì người đó đã gần mất dạng. Vương Tuyệt Chi nhất thời không cách nào có thể thu ngắn khoảng cách. Đương nhiên là hắn cũng chỉ muốn theo dõi, không muốn để người đó phát hiện ra mình. Nếu không, khi hắn đã toàn lực thi triển khinh công thì cho dù là Thiên Vương lão tử cũng phải đuổi theo cho bằng được.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License