Quỷ Trì An là người thông thuộc địa hình nơi này nhất, chạy nhanh nhất, là người đi đầu tiên. Vương Tuyệt Chi và Kim Quý Tử đồng thời đi cùng nhau, đến cùng lúc, không phân trước sau.
Vương Tuyệt Chi tuy không thèm để ý đến Kim Quý Tử nhưng lại âm thầm lưu ý bộ pháp của Quỷ Trì An, thầm nghĩ:
Năm người đều có khinh công cao siêu, không lâu sau đã đến trước một căn lều.
Quỷ Trì An còn cách đó một đoạn đã kêu to:
Trong lều không một tiếng đáp lại. Quỷ Trì An không chậm một khắc, phi thân luôn vào lều, bốn người Vương Tuyệt Chi theo sau.
Tiến vào trong lều, mọi người đều nhất thời giật mình. Linh Phách thất thanh kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy Tiên Linh Hiểu Y nằm bất động trong vũng máu, trên ngực cắm một thanh đao, trong tay vẫn cầm một cái đùi gà đang ăn dở.
Năm người đều là cao thủ, thấy rõ một đao này trúng giữa ngực, Tiên Linh Hiểu Y tất phải chết không thể nghi ngờ.
Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương, Linh Phách đều vây quanh thân thể Tiên Linh Hiểu Y cẩn thận quan sát. Vương Tuyệt Chi và Kim Quý Tử thì khoanh tay đứng một bên. Hai người là ngoại nhân, đúng ra trong hoàn cảnh này thì phải rời khỏi đây. Song hai người thì một người không thèm đếm xỉa đến lễ tiết, là một gã cuồng nhân. Một người thì da mặt dày như mo cau, là một gã cao nhân. Thần sắc hai người đều thản nhiên như không, bất quá trong đầu lại cùng nổi lên một câu hỏi: Ai là kẻ giết thê tử của Mê Tiểu Kiếm?
Vũ Đô Nhất Dương tinh thông y thuật, sờ vào cằm Tiên Linh Hiểu Y, đột nhiên kêu lên:
Quỷ Trì An nói:
Vũ Đô Nhất Dương nhìn thấy trên miệng Tiên Linh Hiểu Y vẫn còn một miếng thịt gà, nghiến răng nói:
Linh Phách vội hỏi:
Vũ Đô Nhất Dương vuốt cằm nói:
Hắn đưa tay phong bế các huyệt đạo quanh vết thương, tránh khi rút đao sẽ phun máu ra ngoài, ô uế đến di thể phu nhân. Tuy nhiên khiVũ Đô Nhất Dương đang định dùng sức rút đao thì đột nhiên hắn nghe một tiếng rên khẽ. Bốn người trong lều đều nhìn nhau, đồng thời xuất hiện một ý nghĩ trong đầu:
Quan sát trong lều thì nơi đây không bày biện nhiều, chỉ có hơn mười cái rương lớn được chất thành một khối. Trên mỗi rương lại có viết giáp nhất, giáp nhị, ất nhất, ất nhị, ất tam, bính ngũ, bính lục, bính hào như để phân biệt vậy.
Kim Quý Tử nhanh chóng đi đến cái rương gần nhất, hắn đưa tay thủ thế, đề phòng có người trong rương đánh lén. Đoạn vươn tay nắm nắp rương, vận dụng nội lực. Cái rương nhất thời vỡ ra, giấy tờ bên trong bay tán loạn trên không trung.
Linh Phách nói:
Vũ Đô Nhất Dương là người gần thi thể Tiên Linh Hiểu Y nhất, chỉ có hắn biết tiếng rên đích thị là phát ra từ miệng của Tiên Linh Hiểu Y. Hắn trấn tĩnh, nắm lấy mạch môn Tiên Linh Hiểu Y xem xét, đoạn vui vẻ nói:
Vương Tuyệt Chi và Kim Quý Tử nghe vậy cùng cảm thấy kỳ lạ. Kiến thức của hai người vô cùng quảng bác, giết người cũng không ít, nhưng một đao trúng trúng tim mà không chết thì quả là chưa từng thấy bao giờ.
Vũ Đô Nhất Dương vội quan sát thân hình Tiên Linh Hiểu Y, chợt nói:
Tuy nhiên dù cho vết thương không chạm đến tim thì giữa ngực bị trúng một đao cũng không hề nhẹ nhàng. Linh Phách trầm tư, đoạn nói:
Điền Thư là người Điền Linh tộc, là đại phu giỏi nhất Thiên Thủy. Người này chuyên phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho Mê Tiểu Kiếm, Diêu Dặc Trọng, Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương – tứ đại cự đầu của Khương Nhân đảng.
Vũ Đô Nhất Dương một mặt dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của Tiên Linh Hiểu Y, một bên tiến hành cầm máu cho nàng. Song trong lòng hắn đang rất phân vân, không biết có nên rút đao ra hay không. Nếu rút đao ra sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu muốn cứu nàng thì đao này không thể không rút ra. Hơn nữa việc rút ra mới là khó nhất, làm thế nào mới tốt đây?
Nếu đợi Điền Thư đến, để hắn quyết định thì sẽ chắc chắn hơn. Tuy nhiên hơi thở Tiên Linh Hiểu Y càng ngày càng yếu, mong manh như tơ. Chỉ sợ không thể chờ lâu nữa.
Vũ Đô Nhất Dương nắm lấy chuôi đao, tay run lẩy bẩy. Cuối cùng hắn nghiến răng nói:
Hắn vận khí toàn thân, cổ tay đang run rẩy trở nên ổn định lại, miệng hít một hơi thật dài. Đang muốn rút đao ra thì bất ngờ nhìn thấy xuất hiện một bàn tay, đặt lên Thiên Linh cái của Tiên Linh Hiểu Y làm hắn sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Đợi khi hoàn hồn nhìn lại, người xuất chưởng là Vương Tuyệt Chi, dụng ý bảo vệ tâm mạch cho Tiên Linh Hiểu Y, Vũ Đô Nhất Dương mới an tâm trở lại.
Vũ Đô Nhất Dương rút đao, vốn tưởng rằng máu tươi sẽ phun ra mặt mình. Ai ngờ một giọt máu cũng không có, lập tức bội phục sát đất thần công của Vương Tuyệt Chi, nghĩ bụng:
Đột nhiên Vũ Đô Nhất Dương nghe Vương Tuyệt Chi sợ hãi kêu lên “Ố!”
Vương Tuyệt Chi tài cao gan lớn, việc làm cho hắn sợ hãi không nhiều, nhưng lần này lại hoảng hốt kêu lên?
Nguyên thanh đao này chính là đao của Tuyệt Vô Diễm!
Loan đao rất ngắn, lưỡi đao rất mỏng, thân đao có bảy chỗ cong, lưng đao lại có răng cưa, một khi đâm vào thân thể, nếu muốn rút ra tất sẽ khiến cho da thịt rách toạc. Cho dù là Y Thần tự tay rút đao cũng không thể làm khác được.
Vũ Đô Nhất Dương nói:
Tuyệt Vô Diễm chính là người của Mê Đường tộc!
Vương Tuyệt Chi lật lật thanh đao trên tay, quan sát, đoạn nói:
Vũ Đô Nhất Dương lại nói:
Vương Tuyệt Chi hỏi:
Vũ Đô Nhất Dương lắc đầu:
Vương Tuyệt Chi thở dài một tiếng:
Vũ Đô Nhất Dương lắc đầu:
Quỷ Trì An không biết đã quay lại lúc nào, lạnh lùng nói:
Hắn quay lại nhưng hai tay trống không, hiển nhiên không bắt được thủ phạm sát hại Tiên Linh Hiểu Y, nhưng hắn lại biết hung thủ là ai.
Tiên Linh Hiểu Y chính là tình địch của Tuyệt Vô Diễm!
Vương Tuyệt Chi chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, nói:
Quỷ Trì An nghe vậy chỉ cười khan hai tiếng, không nói nữa.
Bất quá thân thể Vương Tuyệt Chi lại như rơi vào hố băng, cảm giác lạnh lẽo không ngừng gia tăng.
Trong lều lúc này đang ngồi mười một gã tộc trưởng, thêm Vương Tuyệt Chi nữa là mười hai người.
Mê phu nhân bị hành thích vốn là chuyện của Khương Nhân đảng, nhưng bọn họ lại cùng Vương Tuyệt Chi thương nghị, chỉ vì một nguyên nhân: Tuyệt Vô Diễm là do Vương Tuyệt Chi dẫn đến Thiên Thủy.
Vũ Đô Nhất Dương nói:
Vương Tuyệt Chi vội phản bác:
Quỷ Trì An đột nhiên nói:
Quỷ Trì An gật đầu:
Vương Tuyệt Chi nhìn thấy dáng vẻ như đã có kế sách trong lòng của hắn, biết chắc hắn có thâm ý, bèn nói:
Vương Tuyệt Chi đương nhiên sẽ không dùng toàn lực, chỉ sử dụng tám phần khí lực. Nhưng đao đâm đến trước mặt Quỷ Trì An đã bị Quỷ Trì An dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Vương Tuyệt Chi nếu tiếp tục vận kình, tất hai ngón tay của Quỷ Trì An sẽ không thể giữ được, nhưng hắn căn bản là không muốn đoạt lấy mạng Quỷ Trì An.
Quỷ Trì An hỏi:
Vương Tuyệt Chi trầm ngâm, đoạn nói:
Quỷ Trì An gật đầu nói:
Vũ Đô Nhất Dương tiếp lời:
Vương Tuyệt Chi nghe thấy Tiên Linh Tẩu là ca ca của Tiên Linh Hiểu Y thì trong đầu xuất hiện đủ mọi thứ nghi vấn hỗn tạp, đột nhiên nghĩ đến Thiêu Hà Nữ:
Hắn định mở miệng hỏi Vũ Đô Nhất Dương nhưng việc Tuyệt Vô Diễm khiến hắn đầu to như cái đấu, lại sợ Vũ Đô Nhất Dương cũng không có tâm tình để trả lời hắn vấn đề này, đành bỏ đi ý nghĩ đó.
Quỷ Trì An nói tiếp:
Vương Tuyệt Chi lắc đầu:
Vũ Đô Nhất Dương định mở miệng tranh luận thì Quỷ Trì An đã đưa tay cản lại:
Vương Tuyệt Chi trả lời:
Quỷ Trì An ngắt lời hắn hỏi:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Quỷ Trì An lại nói:
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
Vương Tuyệt Chi cười lạnh nói:
Ánh mắt Quỷ Trì An lộ ra vẻ cổ quái, tựa hồ muốn nói:
Vũ Đô Nhất Dương nghe vậy bèn trực tiếp giải thích cho hắn:
Vương Tuyệt Chi nói:
Vũ Đô Nhất Dương đáp:
Vương Tuyệt Chi trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:
Quỷ Trì An lên tiếng:
Vương Tuyệt Chi vội hỏi:
Quỷ Trì An nói:
Đúng vậy! Với đao pháp của Thạch Lặc thì đương nhiên thừa khả năng một đao đâm chết Tiên Linh Hiểu Y. Nhưng Thạch Lặc uy chấn thiên hạ, sao lại có thể lén lút tự thân tiến vào địch doanh giết thê tử Mê Tiểu Kiếm? Cho dù cắt hết đầu những người ở đây thành nhục tương thì cũng không ai tin được Thạch Lặc làm chuyện đó!
Vương Tuyệt Chi không nói gì nữa, hắn không còn nghĩ ra lý do gì để biện hộ cho Tuyệt Vô Diễm.
Bất quá Quỷ Trì An đối với hắn vẫn còn rất khách khí, y hỏi:
Sắc mặt Vương Tuyệt Chi nhất thời trở thành trắng bệch. Hắn gặp Tuyệt Vô Diễm lần cuối cùng là lúc Tuyệt Vô Diễm đứng nhìn Tiên Linh Hiểu Y trên đài, không lâu sau nàng bỏ đi thì Tiên Linh Hiểu Y bị ám toán. Nếu đây là trùng hợp thì cũng không thể nào quá trùng hợp như vậy!
Quỷ Trì An nhìn sắc mặt của Vương Tuyệt Chi, đã đoán được phần nào, không đợi Vương Tuyệt Chi trả lời, đã đứng lên cung thân nói:
Ý của hắn muốn nói chính là Vương Tuyệt Chi hãy rời khỏi nơi đây.
Vương Tuyệt Chi lại nghĩ:
Song hắn cẩn thận suy nghĩ kỹ lại thì lập tức hiểu được:
Vương Tuyệt Chi cười to một tiếng, cũng không thèm nói lời nào nữa, quay người bước ra khỏi lều. Song trong đầu lại hỗn loạn không thôi:
Vừa mới bước ra khỏi lều thì hắn đã thấy một gã Khương nhân bước vào, hắn lại mơ hồ nghe được tên Khương nhân kia nói:
Vương Tuyệt Chi nghe xong lời này, đầu tiên là hoảng hốt, nhưng sau đó thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cười to không ngừng, càng cười càng lớn.
Hắn thản nhiên quay lại trong lều.
Quỷ Trì An và mười một gã tộc trưởng vẫn an tọa, không ai cảm thấy kinh ngạc. Dường như đã sớm đoán Vương Tuyệt Chi sẽ quay lại.
Vũ Đô Nhất Dương là người thẳng thắn bộc trực nhất, tuy nhiên trên mặt lại có vẻ mất tự nhiên, Quỷ Trì An thì vẫn tỉnh như không, hỏi:
Vương Tuyệt Chi cười nói:
Quỷ Trì An nói:
Vương Tuyệt Chi nói:
Quỷ Trì An lại nói:
Vương Tuyệt Chi đáp:
Quỷ Trì An nhíu mày hỏi:
Vương Tuyệt Chi thản nhiên trả lời:
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License