Quyền 6 – Chương 6: Thỉnh cầu của Thiêu Hà Nữ.
Sau khi Lý Hùng thua chạy rút lui, Thạch Lặc, Trương Tân, Trúc Phật Đồ Trừng, Thạch
Hỗ đều rời khỏi Thiên Thủy, trở về đại bản doanh của mình.
Thạch Lặc trước khi đi đã ước định với Vương Tuyệt Chỉ ba tháng sau sẽ ở địa phận
của hắn chờ trận quyết ‘Vươn; ệt Chi. Hai người vừa trúng độc vừa thụ thương,
trong thời gian. ngắn không bang được. Thạch Lặc vốn có muôn công ngàn việc,
tuyệt không thê lưu lại Thiên người hồi phục thương thế, cho nên mới ước định
với Vương Tuyệt Chỉ ba tháng Sau.
Nhưng thực ra nguyên nhân chính là vì thương thế của Thạch Lặc chưa hồi phục, phải
mau chóng quay về sào huyệt của mình dưỡng thương, tuyệt không dám lưu. lại nơi hiêm địa
như Thiên Thủy. Điều này không cần nói, tự nhiên Vương Tuyệt Chỉ cũng hiểu được.
Lúc này Mê Tiểu Kiếm nói với Vương Tuyệt Chỉ:
Vương Tuyệt Chỉ vội đáp:
Mê Tiểu Kiếm cười nói:
~ Ai cũng xưng tán đối phương, nếu đề cho người khác nghe được, không khỏi sẽ bị chê
Đêm đó hai người thân mật chuyện trò đến hết đêm. Một người là anh hùng đương thời,
một người là đại hiệp khẳng khái, hai người đều muốn cứu thiên hạ thoát khỏi cảnh đâu sôi
lửa bỏng. Một người Hồ, một người Hán nhưng tâm đắc cực kỳ. Đương nhiên sự bội phục
của Vương Tuyệt Chỉ đối với Mê Tiêu Kiếm lại tăng thêm ba phân nữa.
Khi đề cập đến việc Thạch Lặc và Mê Tiêu. Kiếm kết mình, Vương Tuyệt Chỉ cũng không
muốn tò mò, cố tình tránh né, song Mê Tiểu Ki
~ Thạch Lặc đích thực là nhân kiệt thời này. Hắn có tình đẻ ta và Diêu Dặc Trọng kìm chế
lẫn nhau, khi đó hắn có thể ngoảnh mặt về hướng Đông, chuyên tâm đối phó với Tiên Tỉ tứ
tộc, mặt khác có thê chờ xem diễn biến của Hán Vương ở Bình Dương.
Mê Tiểu Kiếm nói đến đây thì ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp:
~ Nếu Thạch Lặc đánh bại Lý Hùng gay lúc đầu thì lại không hoàn mỹ chút nào. Hắn sợ
ta và Diêu Dặc Trọng thấy rõ được thực lực của hắn, lo sợ hậu hoạn về sau sẽ xuất binh đánh
hắn. Hà hà, hay cho Thạch Lặc, hay cho Trương Tân!
Vương Tuyệt Chỉ hỏi:
~ Theo ý tộc trưởng thì trận đánh giữa Yết binh và Đề binh, Thạch Lặc đã cố ý không chịu.
thắng?
Mê Tiểu Kiếm giải thích:
‘Vương Tuyệt Chỉ lại hỏi:
~ Tại hạ có một điểm không rõ. Khương Nhân đảng đã nằm trong lòng bàn tay của Thạch.
Lặc. Nếu Thạch Lặc thừa lúc này trước tiên tiêu điệt Khương Nhân đảng, sau đó giết Lý
Hùng thì chăng phải từ đây về sau hắn sẽ hoàn toàn không còn lo lắng về phía Tây nữa ư?
Mê Tiểu Kiếm nói:
‘Vương Tuyệt Chỉ gật gù:
~ Thì ra là vậy.
Vương Tuyệt Chỉ lúc này mới hiểu được một điều: Tâm kế, mưu trí của Thạch Lặc và
Trương Tân so với hắn tưởng tượng thì còn lợi hại gấp mười lần!
Mê Tiểu Kiếm lại nói:
Trung Nguyên bây giờ chịu ảnh hưởng của phương Bắc. Lưu Thông lâm
thì Thạch Lặc, Lưu Diệu đều như hô ngôi nhìn. Lưu Thông tất tự biết cách
sắp đặt cho c con mình Lưu Sán đối sách phòng hậu hoạn, mà đồi sách này không có gì bằng
giết chết hai gã tướng quân như rồng như hỗ kia. Dám chắc ba năm sau thế cục sẽ lại xảy ra
đại biến loạn. Khi đó sẽ có cơ hội cho Khương Nhân đảng của ta trùng hưng quật khởi.
Mê Tiểu Kiếm nói đến đây thì thập phần hưng phấn, ánh mắt lấp lánh bắn ra hùng tâm.
chói sáng, ngay cả Vương Tuyệt Chỉ cũng cảm nhận được hào tình tráng tâm của gã!
Vương Tuyệt Chỉ hỏi tiếp:
~- Nếu đúng như lời tộc trưởng, Tấn thất muốn thu phục lại phương Bắc thì ba năm sau
cũng sẽ có cơ hội.
Mê Tiểu Kiếm lắc đầu:
~ Giang Tả không thể nào thu lại được phương Bắc.
Vương Tuyệt Chỉ cũng không giận nói tiếp:
Vương Tuyệt Chỉ mặc dù không có hảo cảm đối với họ Tư Mã, song Mê Tiêu Kiếm chỉ
đề cao Yết nhân, Khương nhân, lại hạ thấp người Hán. Vương Tuyệt Chỉ làm sao có thể tâm
phục?
Mê Tiêu Kiếm nói:
~ Tấn vương Tư Mã Duệ chỉ là một tên nô tài mà thôi. Hắn chỉ biết ngồi tại Lang gia, tam.
quân bất động, trơ mắt nhìn Thạch Lặc, Lưu Diệu thao túng Trung Nguyên, chiếm hết
phương Bắc, hoàn toàn không có cử động nào. Một người thờ ơ như hắn thì làm sao có
bản lĩnh thu phục được Trung Nguyên?
Thạch Lặc Tớ có khí phách, Mê Tiểu Kiếm khiêm tốn như thường nhân. Song
hai người này lên/ toát ra ngạo khí coi thường thiên hạ. Không lẽ tuyệt đại nhân vật
không tự phụ thì tư thê ư2
Vương Tuyệt Chỉ không thẻ không thừa nhận điều Mê Tiểu Kiếm vừa nói:
~ Tư Mã Duệ đương nhiên chỉ là một gã hoàng đề bù nhìn, song triều đình Giang Tả do
thất thúc và thập nhất thúc của tại hạ nắm giữ. Tại hạ và bọn họ mặc đù bất hòa, nhưng
không thể phủ nhận thực tài của bọn họ.
Vương Tuyệt Chỉ nhắc đến thất thúc và thập nhất thúc của hắn chính là Trấn Đông đại
tướng quân Vương Đôn và Trung Thư Giám Vương Đạo. Hai người này, một người nắm giữ
triều chính Giang Tả, một người quản việc quân sự của sáu châu, văn võ trăm sự đều trông
cậy vào hai người này. Vì thế mà Giang Tả mới có câu “Vương cùng mã, cộng thiên hạ”.
“Vương” ở đây chính là Lang gia vương gia. “Mã” chính là họ Tư Mã. Hơn nữa chữ
“Vương” lại được nhắc đến trước chữ “Mã”, xem ra cũng không hề vô lý chút nào.
Mê Tiểu Kiếm giải thích:
Vương Tuyệt Chỉ lại hỏi:
~ Thất thúc của tại hạ thì sao? Người này tâm ngoan thủ lạt, tại hạ không hề thích ông ta,
song công tâm mà nói thì võ công của ông ta rất cao, hành sự tinh minh, cũng là một nhân
vật kiêu hùng.
Mê Tiểu Kiếm lại giải thích:
~ Võ công của Vương Đôn tuy cao nhưng lại tin dùng tiêu nhân. Vương Hàm, Tràm Sung,
Điêu Phượng đều những hạng tiểu nhân bất tam bất tứ. Những mãnh tướng như Tô Địch,
Đào Khản lại không chịu trọng dụng, quân binh của hắn tại sáu châu e rằng chưa tới một nửa
là có thẻ dùng được. Hơn nữa người này tự thị hơn người, trong lòng đã có tư tưởng bất
phục, ngay cả Tư Mã Duệ. thậm chí là Vương Đạo cũng đã nghỉ ñgờ hắn ba phần. Vua tôi
nghi ngờ lẫn nhau, triều đình Giang Tả dựa vào cái gì đề quật khởi
Mê Tiểu Kiếm phân tích thế cục cực kỳ hợp lý, tuyệt không đề cho người khác có cơ hội
phản bác.
Trong trướng nội lúc này đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ, thậm chí Vương Tuyệt
Chỉ còn nghe được tiếng trống ngực của mình vang lên. Hắn đã phiêu bạt khắp đại giang nam
bắc, nhưng chưa nơi nào có thê sánh được với sự yên tĩnh như ở Thiên Thủy ban đêm, ngay
cả tiếng côn trùng cũng không hè xuất hiện? Bát quá chuyện này cũng đơn giản, chim chóc,
rắn rết, côn trùng đều đã bị Khương nhân đói quá bắt hết mà ăn, làm sao còn có thê phát ra
tiếng kêu vào ban đêm?
Mê Tiểu Kiếm đột nhiên nói:
~ Ta có thể cầu công tử một việc được chăng?
Vương Tuyệt Chỉ ngân người ra, hắn tuyệt không nghĩ Mê Tiểu Kiếm lại có thê cầu hắn,
gật đầu nói:
~ Tại hạ đồ
Mê Tiểu Kiếm lấy làm lạ hỏi:
‘Vương Tuyệt Chỉ cười nói:
Mê Tiểu Kiếm mỉm cười:
~ Cũng không cần nói quá nhưng vậy. Mê Tiểu Kiếm ta cho đến bây giờ cũng không phải
là chưa từng cầu xin một người Hán nào.
Vương Tuyệt Chỉ vuốt cằm nói:
~ Đúng là như vậy, chỉ có điều việc ta cầu công tử giúp đỡ thực sự có điểm hơi khó..
Vương Tuyệt Chỉ thấy hắn ngập ngừng, vội nói:
~ Tộc trưởng đừng ngại, cứ nói thẳng ra.
Mê Tiểu Kiếm trằm ngâm một lúc, Xoa xoa ngón tay, đoạn chậm rãi nói:
~ Ta cầu mong công tử dẫn theố Tuyệt Vô Diễm đi càng xa càng tốt.
Vương Tuyệt Chỉ ngà nhiên, không ngờ Mê Tiểu Kiếm lại nhờ hắn làm chuyện này:
~ Không lẽ Tuyệt Vô Diễm hành thích Tiên Linh Hiểu Y cho nên tộc trưởng không muốn.
gặp lại nàng ta?
Mê Tiểu Kiếm lắc đâu:
~ Hành thích Tiên Linh Hiểu Y không phải là Tuyệt Vô Diễm.
Vương Tuyệt Chỉ giật mình:
~- Là người khác?
Mê Tiểu Kiếm gật đầu:
Mê Tiểu Kiếm đáp:
~ Ta biết người này là ai, nhưng không thê nói cho công tử biết được.
Vương Tuyệt Chỉ lại hỏi:
~ Tại sao? — Ngữ khí đã pha chút lo lắng.
Nếu muốn tây sạch oan khuất cho Tuyệt Vô Diễm, Mê Tiểu Kiếm chỉ cần chính miệng
nói ra sự thật thì nàng sẽ trở thành vô tội. Song Mê Tiêu Kiêm lại cự tuyệt không chịu tiết lộ,
Vương Tuyệt Chỉ không khỏi cảm thấy lo lắng!
Mê Tiểu Kiếm thản nhiên trả lời:
~ Việc này thật sự khó nói, lại có quan hệ tfọng đại. Nếu không ta đã sớm nói cho công tử
nghe.
‘Vương Tuyệt Chỉ bực bội nói:
~ Tộc trưởng không chịu nói cho tại hạ biết, làm sao tại hạ có thẻ đáp ứng dân Tuyệt Vô
Diễm cao bay xa chạy!
Mê Tiểu Kiếm lại hỏi:
đáp ứng?
~ Ta cầu xin công tử, công tử cũng
Vương Tuyệt Chỉ khăng khái nói: `.
Tộc trưởng cầu tại hạ, tại hạ tự nhiên Không Không đáp ứng. Nhưng nếu tại hạ cũng
cầu tộc trưởng phải nói ra sự thật thì làm sao đây? `.
Mê Tiêu Kiếm thân nhiên trả lời:…
~ Công tử có cầu ta, ta cũng không đáp ứng!
Vương Tuyệt Chỉ tiếp tục găng hỏi:
Vẻ mặt Mê Tiểu Kiếm hiện ra vẻ đau khô, nhưng vẫn kiên quyết:
~ Không thê nói được! – Ngữ khí cứng rắn, tuyệt không thê
tuyết phục.
Vương Tuyệt Chỉ định hỏi tiếp, bất quá hắn lại thay.
~ Tuyệt Vô Diễm hiện đang ở nơi nào?
Mê Tiểu Kiếm đáp:
~ Sau khi ta quay về thì Quỷ Trì An đã y theo lời hứa với công tử, thả nàng ta ra. Nhưng
cửa thành vẫn đóng. Nàng ta đám chắc vẫn còn tông) thành.
Vương Tuyệt Chỉ trằm ngâm:
~- Thành Thiên Thủy nói lớn thì cũng không đúng, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tại hạ biết
tìm nàng ở đâu?
Mê Tiểu Kiếm nhìn chằm chằm vào mặt Vương Tuyệt Chỉ:
hi lạnh lùng nói:
Vương Tuyệt Chỉ từ khi biết Mê Tiểu Kiếm biết rõ Tuyệt Vô Diễm vô tội nhưng không
chịu ra mặt vì nàng ta thì trong bụng rất tức giận. Hắn là người tính tình bộc trực, một khi bất
mãn thì ngay cả ngôn ngữ cũng thê hiện điều đó. Nói với Mê Tiêu Kiếm vừa lạnh lùng, vừa
có vẻ mỉa mai.
Mê Tiểu Kiếm vẻ mặt thống khô, cất lời:
~ Ta cầu xin công tử.
Vương Tuyệt Chỉ nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của Mê Tiểu Kiếm, bất giác mềm lòng, thầm.
nghĩ:
~ Mê Tiểu Kiếm rõ ràng là có điều khó nói. Chẳng lẽ Vương Tuyệt Chỉ ta xưng là bằng
hữu mà cũng không tin hắn? — Nghĩ vậy bèn nói:
~ Được ta sẽ tìm Tuyệt Vô Diễm, sau đó dẫn nàng ta rời khỏi nơi đây. Quyết không nuốt
lời!
Mê Tiểu Kiếm nghe xong, rốt cuộc đã lộ ra vẻ tươi cười, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức miễn
cưỡng, nói:
~ Tuyệt Vô Diễm mặc dù không biết đang ở đâu, song có một ít manh mồi có thể tìm ra
nàng ta…
Đột nhiên thanh âfa Tuyệt Vô Diễm vang lên:
Tuyệt Vô Diễm vén cửa trướng lên, bước đến nói:
Vương Tuyệt Chỉ nghe vậy, hưng phần nói:
~ Vô Diễm, thì ra cô đã biết ai vu oan giá họa cho cô, mau nói ra.
Tuyệt Vô Diễm nhìn chằm chằm Mê Tiên Kiếm:
~ Trong lòng của ngươi, ta thực sự không có đâm phân lượng nào ư?
Mê Tiểu Kiếm không trả lời, chỉ nhìn Tuyệt Vô Diễm.
Song thủ Tuyệt Vô Diễm bắt đầu rung rung, toàn thân cũng run rây không ngừng.
Mê Tiểu Kiếm buồn bã nói:
~ Vô Diễm, xin lỗi nàng.
Hai người từ đối đáp đến cử chỉ đều cực kỳ khó hiểu. Vương Tuyệt Chỉ cũng không ngoại
lệ, đầu như có mây mù che phủ, không thể nói ra lời nào.
Tuyệt Vô Diễm lại nói:
~ Mê Tiểu Kiếm, ngươi muốn tấ đi,
Nàng nói đi là đi. Vương Tuyệt Chỉ đang muốn đuổi theo thì thấy Mê Tiểu Kiếm hộc lên
một tiếng, máu tươi phun ra ướt hết trang phục, sắc mặt trắng bệch. hai tay ôm lấy ngực.
Vương Tuyệt Chỉ vội đỡ Mê Tiêu Kiếm hỏi:
~ Tộc trưởng làm sao vậy?
Mê Tiểu Kiếm cười khô nói:
~ Vừa rồi kích động, khí huyết nghịch chuyên, song không có gì đáng ngại.
Vương Tuyệt Chỉ mặc dù không hiểu về y thuật, nhưng hắn tỉnh thông nội công, đối với
người bị khí huyết nghịch chuyển cũng hiêu biết như đại phu. Hắn kiểm tra mạch đập của Mê
Tiểu Kiếm, sau đó mới yên tâm nói:
~ Mặc dù không quá ngại nhưng vẫn nên tìm đại phu, Tại hạ đi tìm Quỷ Trì An.
Mê Tiểu Kiếm vội nói:
~ Công tử trước tiên nên dân Tuyệt Vô Diễm ra khỏi thành.
vội kèu lên:
Mê Tiểu Kiếm trả lời:
~ Ta cùng Vô Diễm lớn lên từ nhỏ, biết rất rõ tính cách của nàng. Vừa rồi nhìn thấy bộ
đáng của nàng đã biết nàng muốn….
Vương Tuyệt Chỉ đột nhiên quát lớn:
~ Là ai?
Một người từ bên ngoài bước vào, tiến đến nói:
~ Thiêu Hà Nữ của Tiên Linh tộc bái kiến Mê tộc trưởng.
Người này đúng là Thiêu Hà Nữ. trên tay nàng đang bưng một hộp gõ. chính là cái hộp
đựng thủ cấp phu quân nàng.
Phía sau Thiêu Hà Nữ có một “thanh kiếm”, kiếm không giống kiếm mà giống một
người. Người giống kiếm, kiếm giống người, nhân kiếm hợp nhất – Dị Dung.
Cổ tay Dị Dung vẫn quần vải trắng, hiển nhiên thương thế do Diêu Dặc Trọng gây ra rất
nặng, trong thời gian ngắn không thẻ lành được. Tuy nhiên trên người hắn lại tỏa ra thứ kiếm
khí sắc bén thấu xương, không hè thua kém lúc trước.
“Muốn giết Mê Tiểu Kiếm, trước tiên phải giết Dị Dung.”
Thiêu Hà Nữ muốn ê Tiêu Kiếm, không biết có việc gì, Dị Dung đương nhiên phải
theo vào. Riêng Tuyệt Vỗ Diễm, ai cũng biết nàng f{a có quan hệ như thế nào với Mê Tiểu
Kiếm, tuyệt sẽ không gây bất lợi với Mê Tiểu Kiếm, Dị Dung theo Tuyệt Vô vào trong
e có chút không tiện. Cho nên lúc nãy hắn không bước vào trong lều, bây giờ mới chính thức
bước vào.
Ánh mắt Mê Tiêu Kiếm lấp lánh nhìn chằm chằm Thiêu Hà Nữ:
~ Ngươi tìm đến ta vì muốn đưa thủ cấp Tiên Linh Tâu cho ta?
Mê Tiểu Kiếm mặP đù chỉ ở trong thành Thiên Thủy nhưng mọi chuyện bên ngoài vẫn
biết rất rõ.
Thiêu Hà Nữ trả lời:
Mê Tiểu Kiếm lắc đầu:
~ Ngươi đứng lên đi. Ta quyết sẽ không đáp ứng việc này.
Mê Tiêu Kiếm ngay cả chuyện Thiêu Hà Nữ cầu xin hắn, hắn cũng biết. Xem ra không
việc gì có qua mắt được hắn.
‘Thiêu Hà Nữ chậm rãi nói:
~ Tiên phu đã tự sát, không lẽ Mê tộc trưởng vẫn còn đẻ bụng chuyện năm xưa?
Mê Tiêu Kiếm nói:
~ Cho đến bây giờ ta vẫn không hễ hận hắn. —- Ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp — Nàng
ta cho đến bây giờ cũng không hè hận hắn.
‘Thiêu Hà Nữ đột nhiên kêu lên:
~ Ông nói không hận tiên phu, nhưng thực ra trong lòng vẫn còn rất hận. Nếu không tại
sao không chịu giúp chúng tôi?
Mê Tiểu Kiếm nói:
Vương Tuyệt Chỉ nghe đến đây thì đã đoán được năm, sáu. phản. Nhân vật truyền kỳ của
Tiên Tỉ tộc – Thô Cốc Hồn muốn tiêu diệt Tiên Linh tộc. Thổ Cốc Hồn so với Mộ Dung
Ngôi còn lợi hại gấp mười lần. Chăng trách Thiêu Hà Nữ phải cầu cứu Mê Tiêu Kiếm.
Thổ Cốc Hồn cuối cùng lợi hại đến mức nào? Vương Tuyệt Chỉ đột nhiên sinh ra hứng
thú với người này, thàm nghĩ:
~ Có cơ hội, nhất định phải gặp người này, đánh nhau với hắn một trận mới cam tâm.
‘Thiêu Hà Nữ lại nói:
Mê Tiểu Kiếm thản nhiên trả lời:
Mê Tiêu Kiếm vì sợ thương tôn đến dân chúng người Hán vô tội, kiên quyết không chịu.
phá đê Hoàng Hà, khiến cho Khương Nhân đảng chút nữa đã toàn quân tan rã. Nhưng bây
giờ lại nhất định không chịu xuất ra một binh một tốt cứu giúp Tiên Linh tộc, làm ngơ trước
tính mạng của hơn một vạn Khương nhân Tiên Linh tộc bị Thổ Cốc Hồn tàn sát. Mê Tiểu
Kiếm cuối cùng nghĩ đến cái gì?
Không ai có thể đoán được ý nghĩ của Mê Tiểu Kiếm.
Người này cũng giống như biên sâu vậy, thâm sâu khó lường, không thẻ nắm bắt được.
Thiêu Hà Nữ vẫn quỳ trên mặt đất, không hề có ý đứng lên.
Mê Tiểu Kiếm chợt quát:
~ Ý ta đã quyết, ngươi còn không đứng dậy?
‘Thiêu Hà Nữ đáp:
~ Nếu ngươi thực sự thích quỳ ở đây thì cũng không có biện pháp nào khác.
Mê Tiêu Kiếm nói xong, quả nhiên không hè đề ý ý đến Thiêu Hà Nữ nữa, nắm tay Vương
Tuyệt Chỉ:
Chúng ta đi.
Hai người ra khỏi doallt để lại Thiêu Hà Nữ quỳ mọp đưới mặt đất.
Tây Khương ngày nóng đêm lạnh, thời tiết ngày và đêm khác biệt rất lớn. Thiêu Hà Nữ
tuy ở trong trướng nhưng vân cảm thầy. lạnh lẽo, một thân. Xiêm y mỏng manh không thể đủ
ấm, thân thẻ run lên nhè nhẹ, đa gà lí tỉ nôi lên. Song: Tiằng vân quỳ dưới đất như cũ, không
hề nhúc nhích. Chi có cái hộp gỗ chứa thủ cấp Tiên Linh Tâu là nép sát vào thân thê nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License