Huyền Âm Sơn, thành Âm Khôi.
Lúc này, trên quảng trường lớn tại đỉnh Huyền Âm Sơn người người đông nghịt, có vẻ cực kỳ náo nhiệt. Không ít cường giả đến từ khắp nơi đều hội tụ về đây lúc này. Nhất thời, đủ tiếng xôn xao ầm ĩ hội tụ một chỗ, cuối cùng vang tận trời, khuếch tán ra ngoài trăm dặm cũng mơ hồ nghe thấy.
Trên những cái ghế tại quảng trường là những đại nhân vật chưởng giáo những tông phái nổi danh của quận Đại Hoang. Hơn nữa nhìn sơ qua, số lượng còn không ít, thậm chí ngay cả Mộ Lôi của Đại Ma Môn và Võ Tông của Võ Minh cũng ở trong đó, đội hình như vậy có thể nói là tương đối rực rỡ.
Trên quảng trường vô cùng khổng lồ, vô số đạo ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của chưởng giáo những tông phái, cúi đầu khe khẽ nghị luận.
Đối với những tiếng nghị luận khe khẽ này, một số chưởng giáo trên chỗ ngồi sắc mặt vẫn bất động, khiến cho người khác không thể đoán ra rốt cuộc bọn họ đang nghĩ cái gì.
Lúc tiếng xôn xao vang đầy trời, đột nhiên một tiếng đằng hắng vang lên, nhất thời các tiếng động xôn xao đều trở nên im lặng rất nhiều.
Ánh mắt nhìn về vị trí phía trước quảng trường, tại dãy ghế của Âm Khôi Tông, mà ở vị trí trung ương, tiếng đằng hắng vừa phát ra kia chính là vị Tông chủ Âm Khôi Tông, Đằng Sát.
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, Đằng Sát chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt âm lệ hiện lên chút nụ cười nhàn nhạt, ôm quyền quay về bốn phía nói:
Đằng Sát nói xong, một số thế lực tông phải cũng chắp tay cười bồi. Ai cũng đều biết hiện nay Âm Khôi Tông cường thế nhất, ngay cả Đại Ma Môn và Võ Minh cũng không dám đắc tội với bọn họ.
Đằng Sát cười, cũng không vòng vo nhiều, nhàn nhạt nói:
Trên ghế, Mộ Lôi, Võ Tông đều khẽ nhướng mày, dường như đã biết Đằng Sát muốn nói gì. Mà Mộ Thiên Thiên và Võ Từ ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt của phụ thân bọn họ thì trong lòng cũng có chút trầm xuống.
Lúc này, chưởng giáo của một tông phái chắp tay hỏi.
Trong lời nói của Đằng Sát tràn ngập một loại hấp dẫn.
Lại một thủ lãnh của một thế lực khác mở miệng hỏi.
Đằng Sát mỉm cười gật đầu, rồi sau đó ánh mắt chậm rãi quét nhìn toàn trường, cuối cùng dừng lại trên người Mộ Lôi và Võ Tông, cười hỏi:
Toàn trường trầm mặc. Các tông phái thế lực được mời đến đây, có không ít người ánh mắt lóe lên. Nếu như thật sự kết minh thì tốt, nhưng Đằng Sát dã tâm không nhỏ, động cơ hiển nhiên sẽ không đơn thuần như vậy. Mà bọn họ rất lo lắng sẽ trở thành mũi giáo trong tay Đằng Sát.
Đang lúc mọi người trầm mặc, đột nhiên có một lão già mở miệng nói, ngữ khí dường như là tán thành đề nghị của Đằng Sát.
Một trung niên đại hán lưng hổ eo gấu khác cũng mở miệng nói.
Mà sau khi hai người này mở miệng không lâu, cũng không ít thế lực gật đầu chấp nhận, nhất thời, đề nghị của Đằng Sát đã được tán thành không ít.
Mộ Lôi và Võ Tông đảo mắt nhìn những thế lực tỏ vẻ tán đồng, trong mặt xẹt qua một tia cười lạnh. Với sự khôn khéo của bọn họ làm sao có thể không nhìn thấy những thế lực này sớm đã bị Âm Khôi Tông thu phục. Chỉ có điều biết thì biết, nhưng trong lòng bọn họ cũng có chút nặng nề.
Hơn nửa năm này, biểu hiện của Âm Khôi Tông càng lúc càng cường thế, lại càng âm thầm lôi kéo không ít thế lực. Lại nói tiếp, hiện tại Âm Khôi Tông cũng đã được coi là đệ nhất thế lực trong quận Đại Hoang. Mà chuyện này đối với Đại Ma Môn và Võ Minh mà nói hiển nhiên chính là tin tức cực kỳ bất lợi.
Hiện nay nếu như Âm Khôi Tông trở mặt, cho dù Đại Ma Môn và Võ Minh liên thủ cũng có chút khó có thể chống đỡ. Dù sao thì Đằng Sát thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng đủ để khiến bất cứ kẻ nào phải vạn phần kiêng kỵ.
Giữa quảng trường, Đằng Sát đột nhiên cười, ánh mắt nhìn về phía hai người Mộ Lôi, Võ Tông. Hiển nhiên hắn cũng hiểu rằng, chỉ cần thu phục được Đại Ma Môn và Võ Minh thì quận Đại Hoang này cơ bản đã là thiên hạ của Âm Khôi Tông.
Mộ Lôi và Võ Tông liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười nói. Bọn họ hiện tại cũng không dám cự tuyệt Đằng Sát, chỉ có thể kéo dài thời gian.
Nghe thấy vậy, Đằng Sát cũng cười nhạt, phảng phất như không biết trong đầu hai người Mộ Lôi đang nghĩ gì.
Cho nên sau khi tùy ý nói mấy câu thì đột nhiên bàn tay vung lên, liền có mười mấy đệ tử Âm Khôi Tông nâng một cái lồng sắt lớn đi ra. Trong lồng sắt, một con Yêu thú to lớn đang điên cuồng nện lên lồng sắt, phát ra tiếng động trầm thấp.
Nhìn Yêu thú trong lồng sắt, trên quảng trưởng nhất thời phát ra những tiếng than khiếp sợ.
Mộ Thiên Thiên và Võ Từ nhìn đầu Yêu thú trong lồng sắt, sắc mặt cũng khẽ biến đối, đối với Tiểu Viêm, bọn họ vẫn có thể nhận ra.
Sắc mặt Mộ Lôi và Võ Tông có chút khó coi. Bọn họ có thể cảm nhận được, nếu như đơn đả độc đấu thì đổi lại bọn họ cũng không làm gì được Tiểu Viêm, nhưng Âm Khôi Tông lại có thể trực tiếp bắt được, điều này không thể nghi ngờ chứng tỏ thực lực của Âm Khôi Tông đã vượt xa bọn họ.
Mộ Thiên Thiên nghiến răng, thấp giọng nói.
Trong ánh mắt của Đằng Sát bắn ra những tia hàn ý khiến người khác không rét mà run, nhe răng cười, sau đó nện một quyền, trực tiếp đánh nát lồng sắt.
Lồng sắt vỡ nát, Tiểu Viêm ở bên trong nhất thời muốn thi triển huyết dực thoát đi. Nhưng còn không đợi nó nhúc nhích thì Đằng Sát đã bước đến, đại thủ xiết chặt. Bàn tay nguyên lực khổng lồ thành hình giữa không trung, sau đó hung hăng vỗ lên phía trên thân thể Tiểu Viêm.
Ầm!
Thân thể Tiểu Viêm bị nện mạnh xuống quảng trường, từng đạo khe nứt khổng lồ theo đó lan ra, lân phiến trên người vỡ nát, máu tươi chảy ra xối xả, có vẻ cực kỳ thê thảm.
Thanh âm Đằng Sát dữ tợn, truyền vào trong tai đám người ở đây khiến không ít người da mặt co quắp, kẻ này hiển nhiên muốn cảnh cáo mọi người.
Mộ Thiên Thiên nghiến chặt răng, không nghĩ rằng Đằng Sát hiện nay lại bá đạo hung tàn như vậy.
Mộ Lôi và Võ Tông liếc mắt nhìn nhau, nắm quyền hai người đều khẽ xiết chặt. Trong lời nói của Đằng Sát, hiển nhiên chính là nói cho hai người bọn họ nghe. Xem ra hôm nay bọn họ nếu không đáp ứng minh ước này, chỉ e một hồi thảm chiến là khó tránh khỏi.
Đằng Sát thân ở trên cao, đem sắc mặt biến đổi của mọi người thu vào trong mắt, khóe miệng phát ra một tràng cười dữ tợn.
Đằng Sát ngửa mặt lên trời cười lớn, một cỗ khí tức bạo lệ xuất ra, sau đó bàn tay xiết chặt, bàn tay bằng nguyên lực khổng lồ mang theo kình phong cực kỳ cường hãn vỗ mạnh, nện về phía Tiểu Viêm đã không thể nhúc nhích đằng kia.
Bình!
Một tiếng va chạm chói tai, vang vọng khắp quảng trường, vô số ánh mắt tập trung lại, thế nhưng tràng cảnh máu tươi lại không xuất hiện. Đột nhiên, nhìn thấy phía Tiểu Viêm, một lớp màng hào quang tinh thần lực ngưng tụ thành thực chất tràn ra, bảo hộ bên dưới.
Hơn nữa, đạo công kích của Đằng Sát nện lên lớp màng hào quang bằng tinh thần lực chỉ bộc phát từng đạo ba động kịch liệt, nhưng không hề bị công phá.
Lớp màng hào quang bằng tinh thần lực không ngờ lại cường đại như vậy!
Tâm tình của vô số người ngay lập tức ngưng trệ, sau đó đột nhiên chuyển hướng về phía trước Tiểu Viêm. Chỉ thấy ở đó có một đạo thân ảnh giống như quỷ mị chậm rãi xuất hiện…
Vô số đạo ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ tuổi với ánh mắt đỏ rực, lộ ra một cỗ sát khí khủng bố vô tận. Ngay lập tức, từng tiếng kinh hô vang vọng khắp quảng trưởng. Mà đồng thời, nụ cười dữ tợn trên mặt Đằng Sát cũng ngay lập tức ngưng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License