VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN


Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

Chương 361: Cuộc Chiến Hạt Giống



Lâm Động hàn huyên cùng đám người Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu không được bao lâu, thì vị Trưởng lão áo tím bộ dáng địa vị không thấp trong Gia tộc Lâm Thị tươi cười đi đến.

Trưởng lão áo tím đi đến, cười với Lâm Chấn Thiên.

Nhìn Trưởng lão áo tím có chút quen thuộc, Lâm Chấn Thiên chần chừ một lát mới hỏi với vẻ không chắc chắn, rồi sau đó chút giống như được sủng ái mà lo sợ, năm đó lúc hắn còn ở trong Gia tộc Lâm Thị, người trước mặt đã là Trưởng lão trong Nội tộc, địa vị phi phàm, khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn đó là ông ta vẫn còn nhớ rõ tên hắn.

Trưởng lão áo tím được xưng là Lâm Mục cười nhẹ nói.

Lâm Chấn Thiên cười khổ lắc đầu. Hắn biết, với địa vị của Lâm Mục hiện nay trong Gia tộc Lâm Thị, đổi lại là tình huống bình thường, hắn căn bản không có tư cách nói chuyện cùng với ông ta, hiện nay ông ta nói hay ho như vậy chính là do bởi vì trong Phân gia bọn hắn có một tên Lâm Động.

Lâm Mục mỉm cười nói.

Nghe thấy vậy, Lâm Chấn Thiên cũng gật gật đầu, nguyện vọng mấy chục năm qua cuối cùng rốt cuộc cũng đã có thể thực hiện, nhất thời hắn có chút cảm khái.

Lâm Động giống như cũng biết tâm tình ông nội lúc này nên nhè nhẹ vỗ tay lên bả vai Lâm Chấn Thiên, nhẹ giọng nói:

Lâm Chấn Thiên vui mừng nhìn gã thanh niên cao hơn hắn một cái đầu trước mặt, gật gật đầu, ôn tồn nói.

Lâm Động mỉm cười gật đầu, sau khi dặn dò đám người Lâm Khiếu thì mới xoay người lại. Lâm Mục ở bên cạnh mỉm cười, đi trước dẫn đường.

Hai người đi trong nội viện khổng lồ vô cùng của Gia tộc Lâm Thị, ven đường có không ít người trong Nội tộc đem đủ loại ánh mắt nhìn đến, chỉ có điều lúc này trong ánh mắt lại không còn vẻ châm chọc hay cao cao tại thượng như trước nữa. Trải qua trận đại chiến ngày hôm nay, ai còn dám khinh thường người đến từ Phân gia nữa thì chẳng khác gì một kẻ ngốc.

Lâm Mục đi trước dẫn đường đột nhiên nghiêng đầu cười nói.

Lâm Động cũng cười cười, chỉ có điều hiện tại cũng không muốn nói gì nhiều, bí mật của hắn cũng không muốn tiết lộ cho người khác biết.

Lâm Mục hàm ý sâu xa nói.

Lâm Động yên lặng gật đầu. Hắn tự nhiên hiểu Nội tộc phức tạp như thế nào, hôm nay cùng giao thủ với Lâm Lang Thiên đã đắc tội với cả một hệ phái, những tên này chắc chắn sẽ không để hắn yên ổn.

Chỉ có điều đối với việc này hắn cũng không sợ, chỉ cần có thực lực thì người bên ngoài làm sao ám toán? Nếu có thì cũng phí công vô ích.

Sau khi nhắc nhở Lâm Động, Lâm Mục cũng không nói gì thêm nữa, dẫn Lâm Động đi trong trang viên Nội tộc khổng lồ giống như mê cung hồi lâu, cuối cùng đến một tòa đại sảnh rộng lớn mới dừng lại, từ bên ngoài đi vào.

Trong đại sảnh lúc này đã có thêm một ít người, những người này đều là Trưởng lão bên trong Nội tộc, đều có thân phận không thấp. Mà ở trên vị trí thủ vị, chính là Tộc trưởng Gia tộc Lâm Thị mà Lâm Động đã gặp lúc trước, Lâm Phạm.

Lâm Động tiến lên, đứng chắp tay với Lâm Phạm.

Lâm Phạm mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi sau đó dừng lại trên người Lâm Động nói:

Lâm Động không quá quan tâm, hắn biết Lâm Phạm gọi hắn đến đây không phải chỉ để nói những lời này.

Nhìn bộ dạng này của Lâm Động, Lâm Phạm cười cười nói:

Lâm Động trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Lâm Phạm cười nói.

Nghe thấy vậy, Lâm Động khẽ nhíu mày. Đối với loại chiến đấu không rõ ràng này, hắn thật sự không có hứng thú quá lớn, tuy rằng nhân tài kiệt xuất đỉnh phong chân chính của Vương triều Đại Viêm giao thủ rất hấp dẫn người khác, nhưng hắn cũng không phải là loại cuồng nhân thèm chiến như mệnh.

Lâm Phạm khẽ cười nói.

Lâm Động chợt rùng mình, ánh mắt liền có chút biến ảo. Cái tên này tất nhiên hắn đã từng nghe qua, thậm chí, phần lớn cường giả Vương triều Đại Viêm đều từng nghe qua cái tên này, chỉ có điều không có bao nhiêu người chân chính gặp qua thứ trong truyền thuyết này.

Nghe nói Thánh Linh Đam chính là từ huyết mạch của Viễn Cổ Thần Thú ngưng tụ thành, tác dụng của nó không chỉ khiến thực lực tăng mạnh, mà quan trọng hơn đó chính là Thánh Linh Đàm này có thể khiến xác xuất tiến nhập thành công Niết Bàn Cảnh cao hơn.

Ai cũng biết tiến vào Niết Bàn Cảnh nguy hiểm rất lớn, cho dù có chuẩn bị chu đáo cũng có thể gặp phải nguy cơ bỏ mình, cho nên loại công hiệu thần kỳ của Thánh Linh Đàm đối với những cường giả muốn tiến vào Niết Bàn Cảnh không thể nghi ngờ chính là thứ có lực hấp dẫn trí mạng.

Lâm Động có chút hoài nghi nói, cho đến bây giờ hắn mặc dù từng nghe nói nhưng cũng không cho rằng thứ này thật sự tồn tại.

Nói đến lời cuối, Lâm Phạm không khỏi cười nói.

Lâm Động trầm mặc một chút, Thánh Linh Đàm đối với mọi người dưới Niết Bàn Cảnh đều có lực hấp dẫn trí mạng, chỉ có điều khiến cho hắn khó hiểu đó là tại sao lại để hắn đi? Cho dù hắn cuối cùng được nằm trong danh sách thì chỗ tốt cũng bị hắn hưởng, chẳng lẽ Gia tộc Lâm Thị này chỉ muốn danh tiếng mà thôi?

Lâm Động chậm rãi hỏi.

Nghe thấy lời như vậy, Lâm Phạm giật mình, giương mắt nhìn Lâm Động, một lát sau, sắc mặt mới dần nghiêm túc, trầm giọng nói:

Lúc bốn chữ này lọt vào tai, Lâm Động ngẩng đầu lên, nắm tay giấu trong tay áo bào siết chặt, ánh mắt biến ảo, lần đầu tiên có chút thất thố trước mặt Lâm Phạm.

Một màn hai năm trước từ sâu trong tâm trí hắn nhanh chóng xuất hiện, một nữ tử xinh đẹp khắc sâu trong lòng khiến Lâm Động vĩnh viễn không thể quên.

Nữ tử kia gương mặt cao quý mờ ảo, giống như tiên nữ giáng trần, không vướng chút bụi phàm.

Lăng Thanh Trúc!

Một cái tên toát ra khí chất cao quý thoát tục.

Trong xương cốt Lâm Động từ nhỏ đã có một loại quật cường bá đạo, Lăng Thanh Trúc chính là nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời hắn, phát sinh quan hệ có chút mơ hồ, nhưng Lâm Động cũng không phải là loại người chiếm được tiện nghi hay vui đùa xong thì chùi miệng bỏ đi. Lúc Lăng Thanh Trúc cứu hắn từ trong tay Vương Viêm, khi đó hắn liền biết nữ nhân này chính là người hắn muốn tìm.

Nỗ lực mấy năm nay, tuy rằng là vì Lâm Lang Thiên, nhưng đồng thời, sâu trong lòng Lâm Động vẫn luôn khắc sâu một bóng hình xinh đẹp. Lâm Động biết thân phận nàng không bình thường, nàng nhìn có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy nhiên trong xương cốt nàng cũng tràn ngập sự lãnh ngạo. Cường hãn như thiên tài Lâm Lang Thiên khi đó cũng không thể khiến cho nàng kính trọng, khó có thể tưởng tượng, trong thế gian này nam nhân như thế nào sẽ nhận được sự ưu ái chân chính từ phía nàng.

Chỉ có điều, bất kể có bao nhiêu khó khăn, nhưng Lâm Động vẫn không buông bỏ, bởi vì hắn biết, hắn không muốn nữ nhân này lẳng lặng nằm trong vòng tay nam nhân khác.

Hình ảnh hai năm trước, trên đỉnh một ngọn núi, thiếu niên bồng bột cười lớn, chậm rãi quanh quẩn trong đầu Lâm Động.

Thời gian hai năm đã đến, bốn chữ Bách Triều Đại Chiến đã chôn sâu trong lòng hắn, hắn biết rằng bốn chữ này so với việc đánh bại Lâm Lang Thiên còn khó khăn gấp trăm lần, thế nhưng hắn chưa từng buông bỏ, mà đến ngày hôm nay, hắn cuối cùng cũng đã biết tin tức liên quan đến Bách Triều Đại Chiến.

Lâm Động hít một ngụm không khí, ánh mắt nhìn Lâm Phạm có chút kinh ngạc vì sự thất thố của hắn, khuôn mặt chậm rãi cúi thấp:

Lăng Thanh Trúc, nàng hãy chờ ta!

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License