VŨ ĐỘNG CÀN KHÔN


Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

Chương 646: Đan Hà Quán Đỉnh



Đồng Xuyên bị đánh bại?

Trên bình đài, không khí nhất thời yên tĩnh, trong mắt không ít người còn lưu lại sự kinh ngạc nồng đậm, hiển nhiên là kết quả của lần luận bàn này đã nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ.

Thực lực của Đồng Xuyên mặc dù không phải là thuộc hàng đỉnh cao trong những đệ tử của Hoang Điện, nhưng hắn cũng là người có tiếng tăm trong số các đệ tử chân truyền, vì thế khi các đệ tử Hoang Điện khác nhìn thấy kết quả này, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Từng đợt thanh âm bàn tán khe khẽ xì xầm vang lên trên bình đài. Các đệ tử Hoang Điện lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Động, trong mắt bọn họ giờ không có chút gì sự khinh thường, thay vào đó là những ánh mắt ngưng trọng. Tuy Lâm Động chỉ mới gia nhập vào Hoang Điện nhưng thực lực vừa mới thể hiện của hắn cũng đủ để có thể nhận được sự tôn trọng của bọn họ.

Lúc này, vẻ mặt Đồng Xuyên sau một hồi âm trầm bất định bất định, cuối cùng cũng phải chán nản hít mạnh một hơi. Tu vi nguyên lực của Lâm Động tuy mới chỉ ở mức Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng phối hợp với tinh thần lực mạnh mẽ đồng cấp bậc, thì cũng đủ để tranh đấu với một cường giả Lục Nguyên Niết Bàn.

Hơn nữa điều làm cho Đồng Xuyên cảm thấy tim đập nhanh chính là lực lượng thân thể phi thường cường hãn của Lâm Động. Một quyền lúc này, hắn biết rõ ràng, nếu như trong lòng Lâm Động có sát tâm thì cho dù hắn có Niết Bàn Kim Thân bảo vệ thì cũng không chỉ đơn giản chỉ hơi chật vật một chút như vậy:

Đồng Xuyên chắp quyền hướng về phía Lâm Động, nói.

Lâm Động cũng ôm quyền đáp lại. Đồng Xuyên thật ra cũng có chút độ lượng, không bởi vì bại dưới tay hắn mà thẹn quá hóa giận, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút hảo cảm đối với Đồng Xuyên.

Trong Chiến trường Viễn Cổ lúc trước, những kẻ mà hắn gặp phải, không phải đối thủ thì cũng là kẻ địch, giữa người với người vẫn luôn không ngừng bày mưu tính kế, để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn. Nói thế nào thì nơi đó thật ra cũng rất là u ám. So sánh với nơi đó, thì bên trong Hoang Điện không nghi ngờ gì là tĩnh lặng hơn rất nhiều, tuy là cũng có cạnh tranh nhưng cũng không có cảm giác hung ác giống như ở trong Chiến trường Viễn Cổ!

Đám người Liễu Bạch thấy Đồng Xuyên chịu thua, trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi, xem ra một hồi giao thủ ngày hôm nay của Lâm Động cũng đã lập uy thành công rồi.

Trong lúc bọn người Liễu Bạch đang thở phào nhẹ nhõm, thì trên không trung đột nhiên vọng xuống một tiếng cười. Sau đó có hai đạo thân ảnh đã xuất hiện trên bình đài, mỉm cười tủm tỉm nhìn mọi người.

Hai đạo thân ảnh kia vừa xuất hiện xuất hiện, lập tức vẻ mặt các đệ tử trên bình đài vô cùng cung kính, đồng thanh kính bái.

Ngộ Đạo mỉm cười khoát tay áo, liếc mắt nhìn qua Lâm Động, vui vẻ nói:

Đối với nụ cười quỷ dị kia của Ngộ Đạo, Lâm Động cũng không nhịn nổi khẽ bĩu môi một cái. Lão già này hiển nhiên là đã tới từ rất sớm, chẳng qua là không có ra mặt, chính là muốn chờ xem mình tự ra tay giải quyết cái phiền toái này…

Không thèm nhìn Ngộ Đạo, Lâm Động chuyển hướng ánh mắt về phía vị lão giả râu tóc bạc phơ ở bên cạnh. Ông ta cũng khẽ mỉm cười, nhìn qua có chút ôn hòa nhẹ nhàng, nhưng với tinh thần lực mẫn cảm của mình, Lâm Động cũng có thể cảm nhận được trong cơ thể của vị lão nhân này, cỗ nguyên lực ba động so với Ngộ Đạo lại càng mạnh mẽ cùng với rộng rãi mênh mông hơn rất nhiều.

Cái loại ba động này, giống như biển rộng vậy, thâm sâu không thể lường nổi!

Trong lòng Lâm Động thầm hút một ngụm lãnh khí.

Sau Niết Bàn Cảnh chính là Sinh Tử Huyền Cảnh, trong cảnh giới này lại phân ra thành Sinh Huyền Cảnh và Tử Huyền Cảnh, trong mỗi cảnh lại phân thành ba tầng: Tiểu thành, Đại thành, Viên mãn!

Mà vị Trần Chân này, chính là nằm ở cấp bậc Đại thành trong Sinh Huyền Cảnh, nếu bước thêm một bước nữa sẽ Sinh Huyền Cảnh Viên mãn, lúc đó có thể nói là thân thể bất diệt.

Sinh Tử Huyền Cảnh, Sinh Cảnh tạo ra sinh khí, dung nhập vào trong nguyên lực, làm cho nguyên lực bên trong cơ thể sinh sôi không ngừng, tràn đầy như biển rộng, mức độ hùng hậu của nó vượt xa những cường giả Niết Bàn Cảnh. Hơn nữa, loại sinh khí này còn có khả năng tự điều trị thân thể vô cùng khủng bố. Nói theo bình thường, chỉ cần bước vào Sinh Huyền Cảnh, nếu như không phải là Nguyên thần bị tổn thương thì cho dù thân thể có bị trọng thương đến đâu đi chăng nữa, cũng đều có thể tự lành lại.

Mà khi sinh khí trong cơ thể dần dần gia tăng, thậm chí còn có thể từ xương cốt mọc ra da thịt hồi sinh, mà một khi đã đạt đến Sinh Huyền Cảnh Viên mãn thì hoàn toàn có thể khiến cho tứ chi gãy rời mọc lại, nói từ một góc độ đó thì chính là thân thể bất diệt! Đến lúc đó thân thể người đó mới là chân chính đáng sợ!

Nếu nói tới sinh khí của Sinh Huyền Cảnh có thể khiến người ta có được một thân thể cường đại đến cực đoan, thì tử khí của Tử Huyền Cảnh lại có thể khiến người ta ngay cả giơ tay nhấc chân cũng có được một lực sát thương cực kỳ đáng sợ!

Dưới sức mạnh của tử khí, không vật nào có thể tồn tại!

Đương nhiên, hai loại cảnh giới này đối với thực lực hiện nay của Lâm Động mà nói là quá mức xa vời. Mà ở Đông Huyền Vực này, chỉ cần có thể đạt đến cảnh giới Sinh Huyền Cảnh, đã được xem như là một cường giả chân chính rồi. Còn về Tử Huyền Cảnh, cái loại nhân vật như thế này, cho dù là có đặt trong những Tông phái siêu cấp như Đạo Tông đi chăng nữa, cũng đều là những đại nhân vật cấp bậc Trưởng lão!

Trần Chân nhìn gã thanh niên bộ dáng cung kính trước mặt mình. Với ánh mắt lão luyện của mình, ông ta có thể nhận ra được dưới bên dưới khuôn mặt hòa thuận của gã thanh niên kia ẩn tàng một loại khí chất hung hãn, loại khí chất hung hãn được che giấu cẩn thận này khiến ông ta hiểu rõ, cái gã thanh niên trước mặt này, sâu trong bản chất chính là đang cất giấu một con sói, con sói này bình thường thì không xuất hiện, nhưng một khi có người nào đó thực sự chọc cho nó tức giận thì những nanh vuốt đáng sợ dữ tợn của nó tự nhiên sẽ bộc lộ ra.

Trong lòng Trần Chân nhẹ than thầm một tiếng, ông ta hiểu rất rõ tình huống của Chiến trường Viễn Cổ, đồng thời ông cũng rất hiễu rõ, xuất thân từ một Vương triều Hạ cấp mà có thể đạt được Quán quân Bách Triều Đại Chiến thì phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Những gì mà gã thanh niên trước mặt này từng trải qua, hẳn cũng không ít.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Chân chợt dâng lên một tia tâm tình khó hiểu. Rất lâu rất lâu về trước, bản thân ông ta dường như cũng chính là đi lên từ Chiến trường Viễn Cổ, mà xuất thân của ông ta cũng chỉ là từ một Vương triều Trung cấp…

Gã thanh niên trước mắt kia, giống hệt như ông ta năm đó, chỉ có điều hắn thậm chí còn cố chấp hơn ông một chút nữa!

Trên khuôn mặt già nua của Trần Chân xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt đầy chân thành, bàn tay khô héo đưa ra, nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Động một cái.

Lâm Động bởi vì hành động của Trần Chân mà khẽ rung lên một chút, hắn khẽ nhìn một chút trên khuôn mặt già nua của Trần Chân, miệng khẽ giật giật một chút, thế nhưng lại cũng không nói ra lời nào, chỉ là chậm rãi cúi đầu. Sâu trong lòng hắn, đối với lời nói nhẹ nhàng hoan nghênh gia nhập của vị lão giả trước mặt này, không hiểu sao chợt có thêm một tia tình tự ấm áp phi thường hiếm thấy…

Cái loại tình tự này, trong dĩ vãng chỉ từng xuất hiện khi Lâm Động còn ở trong Lâm Gia tại cái trấn Thanh Dương nho nhỏ kia mà thôi.

Tuy rằng cái loại cảm xúc này đích thật cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà đối với loại người có tính cách quyết đoán như Lâm Động mà nói, có thể làm cho một kẻ từ trước đến nay luôn luôn cẩn trọng như hắn xuất hiện loại tình cảm này, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tiểu điêu khẽ nhíu cặp mày một chút, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú ấy lại có một chút sắc thái nhu hòa, tuy Lâm Động cũng không phải là loại người vì một lời nói hay một cử chỉ mà dễ dàng bị đả động, nhưng mà một màn trước mắt này, hiển nhiên cũng là một khởi đầu không tệ.

Muốn gia nhập và dung hòa với một Tông phái, ít nhất cũng phải công nhận nó đã!

Trần Chân mỉm cười, thu lại bàn tay thô ráp của mình, sau đó nhìn về phía Ngộ Đạo. Thân hình của hai người khẽ động, đã trực tiếp bay lên khỏi bình đài, tiến vào bên trong dòng Đan Hà khổng lồ đằng kia.

Nghe thấy tiếng quát khẽ của Ngộ Đạo, Lâm Động thu liễm lại cảm xúc trong lòng mình, nhẹ nhàng gật đầu, mũi chân dẫm mạnh, bay lên khỏi khỏi bình đài, thân hình vọt lên, dưới con mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, trực tiếp tiến vào Đan Hà tràn ngập Niết Bàn Khí ba động!

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License